“Kỳ lạ, nên ở trên đảo này chứ.”
Xa xa truyền đến âm thanh có phần quen thuộc.
Lý Phàm nhìn kỹ, dáng vẻ lén lút kia đúng là Tiêu Tu Viễn.
Hắn vừa dùng tay trái vò đầu, vừa nhìn chằm chằm đồ vật vuông vức bên tay phải.
Vật phẩm đó nhìn qua giống như la bàn, chỉ là đường vân, ký hiệu trên đó phức tạp hơn rất nhiều.
Một luồng hồng quang từ phía trên kích phát, khuếch tán ra xung quanh.
Không bao lâu sau quay về, phát ra tiếng vang “bíp”.
“Không thể nào, hẳn không tìm sai chỗ. Nhưng mà sao Biện Linh bàn này lại không hiệu quả?”
Tiêu Tu Viễn có chút buồn bực.
“Ngươi đang tìm cái gì...” Đúng lúc này, giọng Lý Phàm bất chợt vang lên.
Tiêu Tu Viễn hoảng sợ, Biện Linh bàn trong tay suýt nữa rơi xuống đất.
“Tư Không đạo hữu?” Hắn quay đầu, nhìn bóng người bị Tàng Hình phù che giấu nhìn không rõ bộ dạng thình lình xuất hiện phía trước, dò hỏi.
“Lúc trước ngươi phái người lén lút theo dõi bọn ta là vì muốn nhân lúc ta không có đây, lẻn vào động phủ của ta?” Lý Phàm lạnh lùng hỏi, giọng điệu không tốt.
Tiêu Tu Viễn cười ha ha: “Hiểu lầm, đều là hiểu lầm.”
Mắt hắn chợt chuyển, vội vàng hỏi: “Không biết Bách Lý đạo hữu đâu rồi?”
Lý Phàm không trả lời, trực tiếp lấy ra trận đồ Thanh Mộc Tử Hoả vây lấy Tiêu Tu Viễn.
Tử hoả lấp lánh, Tiêu Tu Viễn hóa thành tro bụi trong tiếng kêu thảm.
Trong không khí, mùi như cây cối đốt trụi truyền đến.
“Quả nhiên vẫn là khôi lỗi.”
Lý Phàm cũng không bất ngờ, nhìn đảo không người phía dưới, vận chuyển Thâu Thiên Hoán Nhật Quyết.
Mơ hồ cảm ứng được sự tồn tại của động phủ che giấu trong rừng cây trên đảo.
Phi thân đi, ngừng lại trước một cây dừa thoạt nhìn vô cùng bình thường.
Nhẹ nhàng đụng vào, dưới kiểm chứng khí tức, Lý Phàm cảm nhận được một lực hút.
Buông bỏ kháng cự có thể đi vào trong cây.
Nói là động phủ thực ra lại vô cùng đơn sơ. Chỉ có thể miễn cưỡng chứa được hai người sinh hoạt mà không chê chen chúc.
Bên trong cũng đều không có đồ vật gì đáng giá.
Nhưng Lý Phàm cũng chỉ mượn nơi này dùng một chút thôi, không chú trọng quá nhiều.
Hắn cũng không lo lắng Tiêu Tu Viễn trả thù.
Suy cho cùng việc lén vào động phủ của người khác mà hắn làm không vẻ vang gì.
Vả lại nơi này vô cùng xa xôi, cho dù hắn muốn đến báo thù, chờ hắn chạy tới từ nơi ngàn dặm xa xôi, Lý Phàm sớm đã luyện thành phân thân rời đi.
Lý Phàm không nghĩ mấy việc vặt vãnh này nữa, lấy ra tất cả nguyên liệu cần thiết, nín thở ngưng thần, bắt đầu luyện chế.
Lần này luyện chế phân thân, Lý Phàm không định tiêu phí tâm huyết bao lớn, tước đoạt số mệnh của tu sĩ khác.
Bởi vì trong kế hoạch của hắn, phân thân này chỉ dùng để giấu trời qua biển, hấp dẫn ánh mắt của mọi người, kiếm mười vạn độ cống hiến tới tay.
Phân thân cũng phải giữ lại, yên tĩnh xem Xích Viêm đun biển.
Nếu cuối cùng đều khó thoát cái chết thì cũng không cần chú trọng như vậy.
Luyện chế bắt đầu.
Lý Phàm lấy ra một ít tinh huyết của mình, lấy nó làm trung tâm, khống chế máu vạn sinh, thịt bách thú, ngưng tụ hỗn hợp này tạo thành hình người.
Sau đó vận chuyển công pháp, cảm ứng đủ loại số mệnh tự do trong thiên địa.
Những số mệnh tự do này, phần nhiều là thuộc về động thực vật trên hải đảo xung quanh.
Từng cái đều rất mỏng manh.
Nhưng số lượng rất nhiều.
Lý Phàm cẩn thận từng li từng tí cướp lấy một tia từ trong những số mệnh tự do này, hội tụ lại một chỗ.
Theo số mệnh cướp lấy tăng lên, khống chế của Lý Phàm cũng càng thêm phí sức.
Biết không thể quá tham, nếu không sẽ mất khống chế, sẽ khiến cho số mệnh phản phệ.
Sau khi cảm thấy số mệnh bản thân có thể khống chế đã đạt tới cực hạn, Lý Phàm không gia tăng thêm nữa.
Đánh số mệnh trống rỗng hoàn toàn mới vào trong huyết nhục phía trước.
Tức khắc, một luồng sinh cơ từ trong đó mơ hồ hiện lên.
Quá trình luyện chế đã thành công hơn một nửa, Lý Phàm lại bỏ nguyên liệu dư lại trước sau thêm vào.
Xương cốt, nội tạng, làn da, lông tóc...
Đều dần dần thành hình.
Theo sau Lý Phàm điều chỉnh vẻ ngoài của phân thân.
Không quá anh tuấn, cũng không quá xấu xí.
Khuôn mặt bình phàm đại chúng, loại liếc mắt khó mà phát hiện trong đám người.
Một lúc sau, một khuôn mặt biểu cảm dại ra xuất hiện trước mắt.
Lý Phàm cẩn thận nhìn chằm chằm hồi lâu, hài lòng gật đầu.
Tiếp đó là bước cuối cùng.
Lý Phàm tập trung tinh thần, chỉ tới đỉnh đầu phân thân.
“Trảm!”
Cắt đứt liên hệ của số mệnh phân thân và nơi phát ra.
Phân thân cuối cùng tự thành một thể.
Lý Phàm và phân thân nhìn nhau.
Nhiều thêm một thân thể, nhiều thêm một thị giác hoàn toàn mới.
Loại cảm giác này...
Có phần kỳ diệu.
Khống chế phân thân đi, nằm, dừng, đứng.
Một lát sau, Lý Phàm mới chậm rãi thích ứng.
Lấy ra quần áo từ trong nhẫn trữ vật, phân thân mặc vào.
Hành lễ với bản tôn: “Bái kiến đạo hữu!”
Bản tôn bật cười: “Từ nay về sau, ngươi tên Lâm Phàm đi!”
“Thiện!”
Phân thân Lâm Phàm thấp hơn bản tôn một tiểu cảnh giới.
Chỉ có tu vi Luyện Khí trung kỳ.
Hơn nữa không có công pháp tu luyện, chỉ là uổng có một thân cảnh giới.
Nếu phân thân đã luyện chế xong, như vậy bước kế tiếp là để hắn gia nhập Vạn Tiên Minh.
Không cần Lý Phàm tiến cử.
Lâm Phàm mang theo nhẫn trữ vật có chứa “Vân Thủy Đồ Lục”, một đường bay đến gần đảo Linh Vận.
Lý Phàm thì lặng lẽ đi theo sau, để đề phòng xuất hiện tình huống ngoài ý muốn.
Cũng may không có tình huống bất ngờ nào xảy ra.
Sau khi thành công gặp được trấn thủ đảo Linh Vận, Lâm Phàm đưa ra thỉnh cầu muốn gia nhập Vạn Tiên Minh.
Đối phương tự nhiên gật đầu đồng ý.
Vì thế, sau một phen quy trình quen thuộc, Lâm Phàm đi tới trên đảo Vạn Tiên, mở ra không gian Thiên Huyền Kính của mình.
Lý Phàm cũng theo về đảo Vạn Tiên, chỉ là hai người không gặp mặt.
Lâm Phàm lấy ra “Vân Thủy Đồ Lục”, lựa chọn hoàn thành nhiệm vụ mười vạn độ cống hiến.
Cùng lúc đó, Lý Phàm cũng tập trung tâm thần, cảm ứng tình huống bên Lâm Phàm.
Thời gian Thiên Huyền Kính im lặng lần này lâu nhiều trước kia nhiều.
Qua hồi lâu đều không trả lời.