Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1282 - Chương 1282: Huyền Hoàng Giới Rách Nát (2)

Chương 1282: Huyền Hoàng giới rách nát (2) Chương 1282: Huyền Hoàng giới rách nát (2)Chương 1282: Huyền Hoàng giới rách nát (2)

Thư sinh vác phiến đá thở dài.

Cảnh sắc trong màn sáng xung quanh bỗng nhiên trở nên độc một màu đen.

Sau đó chợt hiện ra chút ánh sáng bảy màu.

Vô cùng lóa mắt, rõ rệt trong bóng đêm.

Thư sinh nhìn về phía Lý Phàm: "Ngươi đã hiểu chưa?"

"Bảo vật như thế chỉ cần tồn tại trên thế gian, bất kể có được con người luyện hóa hay không đều như thế"

"Trước đây..."

"Có vài người từng lục soát toàn bộ cả Huyền Hoàng giới một lần. Ngoại trừ Thiên Huyền Kính kia, thế gian giờ đây cũng không còn tồn tại bảo vật thuộc phương diện giới khí."

"Vì vậy, Thần quang bảy màu này của ngươi nhất định là đúng lúc xuất hiện chưa được bao lâu..."

Lý Phàm nghe thế, vẻ mặt trở nên hơi khó coi.

Không ngờ, Thần quang bảy màu này mạnh thì mạnh thế đó, trong mắt cường giả thật sự vậy mà chói lóa như vậy?

Nhưng đối diện với câu hỏi của thư sinh vác phiến đá, Lý Phàm cũng ngẫm tới ngâm lui xem trả lời như thế nào.

Sau một lát đã lập nên kế hoạch.

Sau khi hắn trưng ra dáng vẻ vô cùng đắn đo, vô cùng do dự, cuối cùng thở dài một tiếng: "Thôi vậy, ta biết chuyện này kiểu gì cũng không dối gạt được."

"Tiền bối đi theo ta, thấy một lần là biết."

Nói xong, hắn đánh thức Lâm Linh luôn trong trạng thái đờ đãn, đứng hóng ở bên cạnh, không dám chen lời vào.

Sau đó chui vào lòng đất, tiến thẳng về phía châu Ung Vận.

Trong địa mạch, thư sinh vác phiến đá vẫn bước đi chậm rãi, thong thả theo sát phía sau.

Lý Phàm nhìn thấy cảnh này, thâm líu lưỡi.

Nhưng trong lòng hắn thì nghĩ: "Khó trách ở kiếp trước, rõ ràng có bảo bối cấp bậc như hồ câu cá, mà sau đó Chung Thần Thông không trông chừng chằm chằm. Trái lại còn đi dạo loạn xạ khắp nơi." "Nghĩ lại cũng do sau khi hắn rời khỏi châu Ung Vận, để lộ Thần quang bảy màu, bị thư sinh vác phiến đá này phát hiện mánh khóe. Dẫn đến việc đối phương tìm tới tận mặt."

"Bị ép buông tha quyên sở hữu chí bảo."

"Đúng là chủ quan thật rồi."

"Chỉ ngại tu sĩ Trúc Cơ nhỏ bé Chung Thần Thông có thể chiếm các loại bảo vật như Ngọc Hư lưu quang bảy màu làm của riêng mà không bị người khác cướp đoạt cũng bởi vì đã giao ra hồ câu cá, nhận được sự che chở."

Lý Phàm hơi cảm thán trong lòng.

Vốn dĩ hắn không nên xem thường điều này.

Nhưng đầu tiên là vui vì có được chí bảo, sau đó là đột phá thành công khiến †âm trạng của hắn hơi lâng lâng. Nên không để ý đến chỗ kỳ lạ này.

"Có điều cũng không phải chuyện gì xấu. Ít nhất biết rằng không được sử dụng Thần quang bảy màu tùy tiện. Rồi dẫn ra đại lão này."

Lý Phàm âm thầm nhìn lại thư sinh vác phiến đá phía sau lưng.

Trong dòng địa mạch chảy xiết, thư sinh chỉ đi không nhanh không chậm như người bình thường.

Mà những cổ thụ địa mạch thường hay phát động tấn công tu sĩ xâm nhập vào bên trong, giờ phút này không hề có chút dao động lạ nào.

Rất là bình tĩnh.

Thậm chí cả tiếng gọi của Lâm Linh cũng không hề đáp lại.

Lý Phàm thâm mắng một tiếng trong lòng, sai sử Lâm Linh tiếp tục lên đường.

Cùng lúc đó, châu Cửu Sơn.

Địa điểm bàn bạc trước đó.

Sau khi Lý Phàm và thư sinh cùng nhau rời đi không bao lâu.

Một vị tu sĩ ăn mặc kiểu Ngũ Lão hội khoan thai đến chậm.

Chờ hồi lâu cũng không thấy có ai xuất hiện.

Không khỏi khó hiểu. ...

Châu Ủng Vận.

Trong miếu nhỏ trên núi, bên ngoài hồ câu cá.

"Mời tiền bối xem." Lý Phàm cung kính chỉ về ao nước nhỏ phía trước, nói.

Bởi vì trước khi đến, Quý Thiệu Ly đã chào hỏi trước nên Chung Thân Thông biết sẽ có người đến đây. Hắn nhìn thư sinh vác phiến đá và Lý Phàm, không dám thở mạnh.

Bảo vệ Lưu Ly ở sau lưng, ghì chặt cái đầu muốn thò ra xem xét kỹ càng của nàng.

Thư sinh vác phiến đá khá hứng thú đánh giá hồi lâu.

"Chẳng qua chỉ là ao nước nhỏ còn bình thường hơn cả bình thường mà thôi..."

"Chẳng lẽ có điều huyễn hoặc chỉ?"

Thư sinh hứng thú.

Ánh mắt Lý Phàm ra hiệu Chung Thần Thông tiến lên biểu diễn.

"Số lần hôm nay đã dùng hết" Chung Thần Thông hơi bất đắc dĩ, nói.

Lý Phàm thấy thế đành phải đích thân ra tay.

Hắn ngồi ngay ngắn bên ao nước, ngồi nghiêm chỉnh đường hoàng.

Vung cần thả câu.

Ngay sau đó, trong đôi mắt thư sinh vác phiến đá lộ ra sắc thái kỳ lạ.

Đợi đến khi Lý Phàm thu cần về, xem xét kết quả đốm sáng màu trắng trong tay hắn, thư sinh mới chợt hiểu ra.

"Thì ra là thế."

Hắn không chờ đợi nổi mà tiến lên, cũng muốn thử một phen.

Lý Phàm đang định lên tiếng nhắc nhở phương pháp sử dụng chính xác của hồ câu cá.

Đã thấy thư sinh vác phiến đá trầm ngâm một lát, mà sau đó thân hình trở nên mơ hồ, lập tức thay hình đổi dạng!

Dáng vẻ chủ nhân kia, Lý Phàm vô cùng quen thuộc.

Chính là Ngư Phụ điên điên khùng khùng!

Chỉ là sọt cá ở sau lưng, biến thành phiến đá xanh nặng nề!

"Đúng rồi, quên nói với ngươi. Thư sinh này không phải là hình dáng vốn có của tai"

"Mà là ta bắt chước người nọ của Ngũ Lão hội."

"Ngư Phụ" nở nụ cười, trong miệng ngâm nga cái gì đó, vung cần ra.

Nhìn vẻ mặt và tư thế gần như không khác gì Ngư Phụ chân chính.

Trong lòng Lý Phàm nặng nề.

Lần tao ngộ trước đó, thật ra trong lòng hắn có hơi xem thường vị cường giả cảnh giới Trường Sinh này.

Dù sao công năng giám sát của phiến đá sáng thế chỉ có tác dụng ở một vài khu vực.
Bình Luận (0)
Comment