Chương 1283: Người khát khao được giải thoát
Chương 1283: Người khát khao được giải thoátChương 1283: Người khát khao được giải thoát
Mà người này chưa nhìn ra lai lịch của bản thân hắn lại giống như tu sĩ bình thường, sau khi trông thấy chí bảo hồ câu cá thì tràn đây mừng rỡ.
Trong vô thức, hạ thấp "đẳng cấp" của hắn rất nhiều.
Có điều, bây giờ xem ra...
Vị này cũng che giấu rất kỹ.
Dù không nghịch thiên chỉ lý thành đạo nhưng cũng tuyệt đối không thể xem thường.
Lý Phàm đứng thẳng bên cạnh, không dám vọng động.
Chung Thần Thông hoàn toàn giống như pho tượng, biểu cảm trên mặt lẫn cơ thể đã cứng đờ. Ở đây chỉ có hai người to gan Lâm Linh và Lưu Ly đang lặng lẽ meo meo nhìn chằm chằm vào Thạch Bản Ngư Phụ.
Quá trình thả câu lần đầu tiên của Ngư Phụ, lâu tới khác thường.
Mà hình như hắn cũng vô cùng chìm đắm trong quá trình thả câu này.
Đến tận hơn nửa ngày sau đó vẫn ngồi ngay ngắn bất động như cũ. Nên Lý Phàm nghỉ ngờ có phải hắn đã thất bại, nhưng lại giả vờ.
Có điều, ngay sau đó một luồng sáng màu vàng óng ánh lại lần nữa xuất hiện trong căn miếu nhỏ trên núi.
Sự nghi ngờ của Lý Phàm nhanh chóng tiêu tan không còn.
Nhìn đốm sáng màu vàng kim trong tay Thạch Bản Ngư Phụ, Lý Phàm không nhịn được hơi hoài nghi nhân sinh. Mà Chung Thần Thông cũng ngây ra như phỗng, hoàn toàn không dám tin vào hai mắt của mình.
Thạch Bản Ngư Phụ nhìn chằm chằm đốm sáng một hồi: "Thiên Đế Khí Điển?"
"Đạt thành đế tôn thế gian, ngưng tụ khí vận chúng sinh, vương triều. Không cần tu luyện mà có thể trở thành cường giả sánh với cảnh giới Trường Sinh..."
"Suốt ngày chỉ muốn chém chém giết giết, thật nhàm chán."
Thạch Bản Ngư Phụ buồn bực ngán ngẩm: "Cho các ngươi vậy."
Nói xong, hắn tiện tay ném đốm sáng màu vàng kim về phía đám người Lý Phàm.
Tuy Chung Thần Thông cũng muốn vươn tay ra đón nhưng dưới ánh mắt ra hiệu chứa sát ý của Lý Phàm, cũng không dám làm càn.
Nhận lấy đốm sáng vàng kim kia, Lý Phàm nhanh chóng tra xét một phen.
Nội dung bên trong giống như Thạch Bản Ngư Phụ nói.
Chính là pháp môn tu hành đặc biệt lưu truyền trong một thế giới không có linh khí.
"Cũng độc đáo đấy."
"Chỉ tiếc là muốn khí vận ngưng tụ thành quy mô như trong điển tịch, trừ phi mất mấy trăm năm, hơn mười thế hệ người trước ngã xuống người sau tiến lên cùng nhau cố gắng thì không được."
"Khó nhai."
Lý Phàm hơi tiếc nuối phán, nhưng vẫn trịnh trọng cất vào trong nhẫn trữ vật.
Nhìn Thạch Bản Ngư Phụ, thấy đối phương vẫn dáng vẻ thả câu như trước, Lý Phàm không nhịn được nói: "Tiền bối, hồ câu cá này, một ngày chỉ có cơ hội một lần."
Thạch Bản Ngư Phụ ngáp một cái, đáp: "Ta biết."
"Nhưng ta cũng chỉ đơn giản câu cá mà thôi."
Lý Phàm không khỏi ngạc nhiên.
Hình như Thạch Bản Ngư Phụ cực kỳ hưởng thụ quá trình câu cá.
Mà không thèm để ý liệu có thể câu được pháp bảo phát sáng nào không.
So với Chung Thần Thông, Lý Phàm, hắn giống như một người đi câu chân chính.
"Từ nay về sau, ta ở lại đây luôn."
"Các ngươi đừng căng thẳng, xem như ta không tồn tại là được." "Đồ câu lên ta cũng không cần, giao hết tất cả cho các ngươi."
Thạch Bản Ngư Phụ chợt lên tiếng.
Trong lòng có suy đoán trước từ sớm nhưng dù đối phương nói thế, sao Lý Phàm có thể không để mắt tới một cường giả cảnh giới Trường Sinh chứ?
"Tiền bối, chắc hẳn ngươi định tìm vật gì hữu dụng từ trong hồ câu cá này?"
Dường như Thạch Bản Ngư Phụ cũng không có ác ý gì.
Lý Phàm cả gan hỏi thử.
Thạch Bản Ngư Phụ cũng trả lời vô cùng dứt khoát: "Đúng vậy. Trong Huyền Hoàng giới không có thứ gì có thể tháo phiến đá sau lưng ta xuống được."
"Có lẽ trong hồ câu cá này có thể tồn tại thứ đó."
Đáp án này khiến Lý Phàm khá bất ngờ, vô thức rơi vào trâm mặc.
Mà Chung Thần Thông, Lưu Ly thì tràn đầy tò mò nhìn về phía phiến đá cổ xưa sau lưng đối phương.
"Mệt quá rồi, đau đớn quá rồi."
Thạch Bản Ngư Phụ vừa thả câu vừa thở dài.
"Huyền Hoàng giới, sự việc xảy ra mỗi giờ mỗi phút."
"Xem như ngươi không muốn biết cũng không khống chế được xuất hiện trong đầu."
"Các ngươi tưởng rằng là chuyện tốt?"
Thạch Bản Ngư Phụ liên tục lắc đầu.
"Lúc ban đầu ta từng thử bổ đầu của mình ra."
"Nhưng phiến đá bất diệt, ta sẽ bất tử"
"Coi như ta chỉ còn một bộ xương trắng, ký ức vẫn sẽ xuất hiện trong đầu tạ"
Lời của Thạch Bản Ngư Phụ dọa sợ Lưu Ly và Lâm Linh, vẻ mặt trắng bệch.
Lý Phàm cũng mang sắc mặt nghiêm trọng.
Lúc nào cũng đều phải bị ép phải nhận lấy vô số tin tức. Muốn chết mà không được...
Thế này đúng thật là một chuyện đau khổ tột cùng.
"Nếu như tìm được phương pháp có thể cắt đứt mối liên kết giữa phiến đá và tiền bối từ trong hồ câu cá này thật, vậy tiền bối sẽ chết sao?" Bên trong căn miếu nhỏ yên tĩnh một lúc, Lý Phàm cả gan hỏi. Thạch Bản Ngư Phụ cười khẽ một tiếng, vẫn đối mặt với ao nước như cũ, giọng điệu yếu ớt đáp: "Ta sống quá mệt mỏi rồi, muốn sống nhẹ nhàng hơn chút. Không phải không muốn sống nữa."
Lý Phàm đã hiểu.
Thạch Bản Ngư Phụ nói xong thì nhắm mắt lại. Dáng vẻ không muốn bị làm phiền, thế là Lý Phàm kéo Chung Thần Thông, Lưu ly vào trong căn miếu nhỏ.
"Tiền bối, vị kia là.." Chung Thần Thông lo sợ bất an hỏi.
"Biết quá nhiều, không tốt cho ngươi. Cẩn thận hầu hạ trước sau. Chỉ cần vị kia tùy tiện chỉ điểm vài câu cũng là một đại tạo hóa đối với ngươi." Lý Phàm lạnh lùng nói.
Chung Thần Thông vội vàng gật đầu.