Chương 1285: Nhất Thủy mưu nghìn năm (2)
Chương 1285: Nhất Thủy mưu nghìn năm (2)Chương 1285: Nhất Thủy mưu nghìn năm (2)
Sau khi Thạch Bản Ngư Phụ nói rất nhiều lời này xong, hình như hơi mệt mỏi.
Lại lần nữa nhắm nghiền hai mắt.
Lý Phàm nhìn sắc mặt nói chuyện quả quyết lui ra.
Ngày kế tiếp.
Thạch Bản Ngư Phụ câu lên một đốm sáng màu tím.
"2>
Không ném cho Lâm Linh ngay mà có hứng thú quan sát tỉ mỉ hơn.
"Sao thế, tiền bối?" Lý Phàm vội vàng tiến lên hỏi.
Thạch Bản Ngư Phụ không trả lời, dường như đã phát hiện ra chuyện cực kỳ thú vị nào đó.
Nhìm chằm chằm ao nước phía trước một cách xuất thần.
Không động đậy.
Cứ giống như bị hóa đá, kéo dài đến bảy ngày.
Trong bảy ngày này, từ đầu đến cuối Lý Phàm không hề rời đi.
Cũng bắt chước nhìn thuận theo ánh mắt của Thạch Bản Ngư Phụ.
Tính tìm hiểu nguyên nhân đối phương bỗng dưng bị thu hút tâm trí.
Kết quả rõ ràng dễ thấy.
Nhưng dù không thể nhìn ra được điều gì, Lý Phàm vẫn trưng vẻ mặt như có điều suy ngẫm.
"Ngươi cũng đã nhận ra?"
Không biết qua bao lâu, chạng vạng tối một ngày nọ, Thạch Bản Ngư Phụ chợt tỉnh lại từ trong im lặng.
"Vãn bối ngu dốt, không thể nhìn thấy điều huyễn hoặc nào." Lý Phàm thành thật nói.
"Chỉ cảm thất hồ câu cá huyền bí vô tận có thể rất có ích cho ta."
Một tràng nói nhảm này lại làm Thạch Bản Ngư Phụ gật đầu đồng ý.
"Đúng vậy, trước đó ta cũng nhìn nhầm rồi."
"Vốn cho rằng đồ bên trong hồ câu cá này là thứ được hoàn thành rèn đúc từ nghìn năm trước rồi bỏ vào."
"Nhưng thứ mà ta câu lên lần trước hoàn toàn không phải tạo vật khi đó."
"Mà là mới có trong vòng gần năm trăm năm."
Thạch Bản Ngư Phụ xòe bàn tay ra, chỉ thấy một viên ngọc đen cuộn tròn vẹo vọ giống như chiếc kèn lệnh hiện ra.
"Đây là..." Lý Phàm không thể nhận ra.
"Chinh Thiên Giác, phát minh của Vạn Tiên Minh, sau khi thổi lên có thể phát động lực lượng thiên đạo của một châu trong thời gian ngắn." Thạch Bản Ngư Phụ lời ít ý nhiều, nói.
"Vạn Tiên Minh?" Đầu tiên Lý Phàm sững sờ, sau đó vẻ mặt thay đổi.
Hảẳn quay đầu đi, nhìn về phía hồ câu cá, thoáng chốc suy nghĩ trong đầu cuồn cuộn.
"Đã hiểu ra chưa? Đồ trong hồ câu cá này không phải cả đời không biến đổi. Mà là đến từ ngoại giới, không chỉ Huyền Hoàng, thậm chí là Tu Tiên giới khác, tiến hành bổ sung các đồ vật mới."
"Cùng lúc khi chúng ta thả câu vào trong tỉnh không, nó cũng đang thả câu chư thiên..."
Lời của Thạch Bản Ngư Phụ xác nhận suy đóan trong lòng Lý Phàm.
Giống như khơi lên sóng lớn che trời, làm tâm cảnh hắn một lúc lâu chưa thể bình tĩnh trở lại.
Dù đã tự trải nghiệm sự huyền diệu của hồ câu cá nhưng hắn không ngờ, đó vân không phải toàn bộ diện mạo thật.
"Đây chính là sự lớn mạnh của tiên khí."
"Không chỉ giấu nghìn vạn bảo vật bên trong mà còn không cần lo tiêu hao hết."
Lý Phàm nghĩ như thế.
Nhưng điều Thạch Bản Ngư Phụ để ý lại là chuyện khác.
Giọng điệu khá bình tĩnh từ nãy giờ của hắn cũng không kiềm được gợn sóng hơn mấy lần: 'Đây mới thật sự là đạo 'Điếu'."
"Tiên khí này không đơn giản thế đâu."
"Nếu có thể nắm giữ, nói không chừng chẳng cần mượn nhờ nó, ta có thể tự thả câu vào chư thiên, tìm đồ vật ta muốn." Giọng nói Thạch Bản Ngư Phụ hơi phấn khích.
Lý Phàm không khỏi câm nín.
Lúc này hắn mới phản ứng kịp.
Kỳ vật bực này như phiến đá sáng thế, người mà nó lựa chọn bám lên người sao có thể thật sự là hạng người tâm thường nào đó?
Thạch Bản Ngư Phụ có phát hiện mới, không thả câu nữa.
Đồng thời hắn cũng thay đổi hình dáng.
Không còn là dáng vẻ của Ngư Phụ nữa mà là một hài nhi hình như vừa ra đời không lâu.
Nhắm mắt ngủ say bên ao nước.
Đợi thêm mấy ngày, thấy vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Lý Phàm lắc đầu lui ra.
"Dù là với ngộ tính của Thạch Bản tiền bối, muốn hiểu rõ Điếu chi đạo, chỉ sợ cũng không phải chuyện trong một chốc một lát."
"Hết lần này tới lần khác còn chiếm lấy hồ câu cá, không ai dám tới làm phiền"
Lý Phàm thầm lấy làm bất đắc dĩ.
Hắn đành phải phân phó Lâm Linh chờ ở tại nơi này, vừa có động tĩnh thì liên hệ hăn. Lý Phàm thì lẻ loi quay trở về Linh Mộc giới.
Nhưng lúc này hắn nhận được tin tức mà Ngũ Lão hội truyền đến.
"Người liên hệ của Ngũ Lão hội vậy mà toàn là giả."
"Vị Thạch Bản tiền bối này diễn đúng là nhập tâm thật." Nhớ lại giọng điệu, vẻ mặt của đối phương trước đó, Lý Phàm âm thầm lắc đầu.
"Chỉ sợ đây là một trong niềm vui thú xấu xa của hắn. May là tính tình cũng không tồi, không có một lời không hợp là muốn đánh giết ta."
Mấy ngày nay đi theo bên cạnh Thạch Bản tiền bối, ngoại trừ được nghe một vài bí văn thượng cổ ra.
Quan trọng nhất là làm rõ bản chất mâu thuần giữa Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão hội. Lý Phàm hồi tưởng về lời cảm thán của đối phương.
"Huyền Hoàng giới chính là một chiếc thuyền sắp chìm."
"Thứ Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão hội muốn tranh giành chính là quyền kiểm soát chiến thuyền cuối cùng."
"Bọn họ đều có lòng tin tuyệt đối, cho rằng bản thân có thể giải thoát Huyền Hoàng giới khỏi vận mệnh bị chìm. Nhưng điều kiện tiên quyết là nhất định phải quyết định được người cầm quyền cuối cùng."
"Ha ha, giống như thập tông Tiên đạo vài năm trước."
"Cũng không phải do bọn họ bị quyền lực làm mờ mắt, nhưng muốn thoát được, buộc phải trù tính chung, không thể không tập hợp lực lượng toàn giới. Nếu nội bộ có người hai mặt..."