Chương 1322: Họa thủy rồi đông dẫn
Chương 1322: Họa thủy rồi đông dẫnChương 1322: Họa thủy rồi đông dẫn
Trong đầu hắn hiện lên một số hình ảnh mơ hồ khiến hắn phải suy nghĩ: "Chưởng Thiên Ti?"
"Không ngờ lại có tổ chức này tồn tại"
"Có điều, nghĩ lại thì cũng bình thường."
"Trước đây, ý nghĩ của ta là có thể tùy ý bồi dưỡng tu sĩ Hợp Đạo một khi đã biết sự tồn tại của thiên địa chỉ phách, quả thật có chút ấu trĩ."
"Vạn Tiên Minh tôn tại mấy ngàn năm, nếu như ngay cả chút năng lực chưởng khống cũng không có, chỉ sợ sớm đã bị lật đổ rồi."
Tạm thời đè nén ý nghĩ trong lòng, Lý Phàm nhìn di tích Tử Tiêu tông cách đó không xa.
"Nếu con cá đã mắc câu, như vậy ta cứ ngồi chờ xem kịch vui."
Hắn nheo mắt lại, thần thức quét qua.
Rất nhanh, căn cứ vào tình báo có được từ kiếp trước, cùng với một luồng sinh cơ yếu ớt mà người thường gần như bỏ qua.
Lý Phàm tìm được vị Pháp Vương đang ngủ say của Huyền Thiên giáo trong một gian mật thất bị phong bế ở sâu dưới lòng đất!
Nhìn diện mạo kua, quả nhiên hắn trông giống hệt Lý Trần của Tử Tiêu tông từng bị Lý Phàm nhập vào người!
Lý Phàm đánh ra một đạo kiếm khí tịch diệt, lao thẳng xuống lòng đất. Uy năng mang theo khí tức hủy diệt, tựa hộ muốn nuốt chửng hết thảy mọi thứ trong mật thất.
Ngay khi hắc quang sắp va chạm vào mật thất, những sợi tơ ánh kim chợt hiện lên trong hư không.
Mất thất sụp đổ nhưng những vòng sợi tơ ánh kim tạo thành phòng hộ che chắn Lý Trần ở chính giữa.
Thấy thế, Lý Phàm không ngừng đánh ra mấy đạo kiếm khí hủy diệt.
Sợi tơ ánh kim bị kiếm khí mạnh mẽ này oanh kích và sụp đổ vào bên trong.
Nó dường như có thể gấy lìa bất cứ lúc nào.
Nguy cơ sinh tử trước mặt, rốt cuộc vị Pháp Vương Huyền Thiên giáo kia cũng chậm rãi mở mắt ra.
Lý Phàm mỉm cười, thân hình lóe lên rồi biến mất.
Một lúc sau, khi Lý Trần thức tỉnh, trước tiên hắn sửng sốt tại chỗ một lát.
Hắn ngủ say đã quá lâu, nên phải mất một thời gian ngắn để sắp xếp ký ức trong đầu.
Tuy nhiên, trước khi hắn có thể hoàn toàn làm rõ tình cảnh hiện tại.
Sắc mặt Lý Trần hơi thay đổi.
Bởi vì hắn chợt nhận ra, không gian xung quanh dường như bị ai đó phong tỏa.
Nhớ lại vừa rồi hình như vừa bị tập kích, Lý Trần lập tức hiểu rằng chỗ ẩn thân của mình chẳng biết vì sao lại bị người ta phát hiện rồi.
Nhưng suy cho cùng, hắn cũng là Pháp Vương Huyền Thiên giáo, năm đó khi đối mặt với sự truy đuổi của thập tông tiên đạo, hắn vẫn có thể bình tĩnh trốn thoát.
Dù hắn rất sốc nhưng không hoảng loạn, trước tiên hắn lấy một bình sứ từ trong nhãn trữ vật ra.
Nhấp một ngụm rượu ngon bảy sắc trong bình.
Khí tức trên người có phần hơi uể oải vì ngủ quá lâu, thoáng chốc ngưng thực lại.
Ngay khi Lý Trân khôi phục thực lực.
Một cánh cửa trên bầu trời mở ra, một đội hơn mười vị tu sĩ áo đen đồng loạt bước ra.
Vẻ mặt bọn họ trang nghiêm, sát khí vờn quanh người giống như thực chất.
Người dẫn đầu chính là vị tu sĩ trẻ đã sưu hồn Quý Thiệu Ly ở biển Tùng Vân trước đó không lâu. Hắn hơi nheo mắt lại, nhìn lướt qua mảnh phế tích bên dưới.
"Ba tiếng chuông vang, quả nhiên là Pháp Vương Huyền Thiên giáo!"
Trong lòng có chút kích động, người thanh niên vung tay lên, các tu sĩ áo đen lập tức phi tới các góc khác nhau trong không trung, trên tay bọn họ đều cầm nhất phương tiểu kính.
Sau khi vào vị trí, vô số ánh sáng màu xanh biếc phát ra từ nhiều tiểu kính.
Trong nháy mắt, ánh sáng quét qua không gian nơi này.
Ánh sáng màu xanh chiếu rọi, không gian dưới lòng đất trở nên gần như trong suốt.
Vì thế, Lý Trần ẩn thân trong đó đã hiện thân trước mặt đám người Vạn Tiên Minh. Bị đám đông vây quanh, Lý Trần không hề bối rối.
Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào tiểu kính trong tay đám tu sĩ áo đen, ánh mắt chợt hoài niệm, một chút căm hận hiện lên.
Truyền pháp giả trẻ tuổi nhìn thấy ánh mắt của Lý Trần, trong lòng hừ lạnh.
Tâm niệm vừa động, các tu sĩ áo đen xung quanh liền giơ cao tiểu kính theo mưu kế của hắn.
Chiếu vô số chùm sáng màu xanh vào người Pháp Vương Huyền Thiên giáo ở phía dưới.
Ánh sáng xanh giống như từng đạo gông xiềng kiên cố, trói buộc Lý Trần.
Lý Trần lộ vẻ châm chọc: "Dùng đồ của Huyền Thiên giáo bọn ta để bắt Pháp Vương của Huyền Thiên giáo ư?" "Tu sĩ bây giờ đã trở nên ngu xuẩn tới mức độ này rồi sao?"
Một tiếng chuông lảnh lót vang lên bên cạnh Lý Trần khi hắn nói.
Trong chốc lát, ánh sáng xanh trói buộc trên người hẳn gấp khúc một cách quỷ dị.
Trói buộc cũng theo đó buông lỏng.
Sắc mặt Lý Trần cùng người thanh niên nhất thời lộ ra biểu cảm khác nhau.
Lý Trần kinh ngạc và ngưng trọng.
Người thanh niên thì lại vui mừng như điên.
"Vị đạo hữu Huyền Thiên giáo này, vẫn nên đi theo ta một chuyến!" Hắn hít sâu một hơi, đè nén hưng phấn trong lòng, cao giọng và nói.
Lý Trần căn bản không rảnh mà để ý tới những lời đó để đáp lại. Tiếng chuông lanh lảnh lần nữa vang lên, ánh sáng xanh phát ra từ tiểu kính bắt đầu đung đưa kịch liệt.
Sau đó, như thể mất đi khống chế, nó phát nổ dữ dội.
Ánh sáng xanh thoáng chốc chiếm lĩnh toàn bộ di tích Tử Tiêu tông.
Dưới tia sáng chói mắt, trước mắt nhiều người, thân hình Lý Trần lập tức biến mất!
Cảnh tượng này diễn ra nhanh đến mức ngay cả Truyền pháp giả trẻ tuổi có chút trở tay không kịp.