Thân hình chợt dừng lại, lơ lửng giữa không trong, trong mắt Lý Phàm hiện lên một tia kinh ngạc.
Hắn đáp xuống trong viện của Triệu quản sự, đi vào trong linh đường.
Triệu quản sự mặc tang phục, quỳ trước linh bài.
Lý Phàm nhìn chữ trên linh bài, ngẩn ngơ xuất thần.
“Linh vị của cố tiên sư Hà Chính Hạo”.
Hà Chính Hạo...
Đã chết?
Trong lòng Lý Phàm khiếp sợ cỡ nào thì không nói tới, chỉ là vô cùng nghi hoặc.
Đều nói người không thể tắm hai lần trên cùng một dòng sông.
Nhưng dựa vào “Hoàn Chân”, Lý Phàm lại có thể lặp lại tắm trên một dòng sông vô số lần.
Một số động tác rất nhỏ của mình có lẽ sẽ bắn lên bọt nước trong sông, nhưng lại không cách nào thay đổi hướng chảy của dòng sông.
Hà Chính Hạo lại nằm ngoài dự liệu của Lý Phàm.
“Hà đạo hữu chết thế nào?” Lý Phàm không nhịn được hỏi.
Triệu quản sự bỗng nhiên kinh hãi, ngay sau đó xoay người, cung kính trả lời: “Nghe nói, lúc Hà tiên sư thăm dò một động phủ gặp phải cơ quan, bất hạnh gặp nạn.”
“Đến nay đã năm mươi sáu ngày.”
Lý Phàm không khỏi nhớ lại lúc ấy Hà Chính Hạo đưa tin.
...
“Đúng lúc có mấy người bằng hữu gần đây phát hiện một động phủ thượng cổ, mời ta cùng đi thăm dò. Theo lời bọn họ, động phủ này hẳn là đã phong bế trước khi đại kiếp buông xuống, bên trong chắc chắn có không ít kỳ trân dị bảo, thậm chí có không ít công pháp tồn tại cũng không phải không có khả năng.”
...
Hà Chính Hạo muốn thăm dò động phủ, nhờ Lý Phàm thay mặt trấn thủ đảo Lưu Ly.
Lý Phàm vì mưu muốn đồ “Vân Thủy Đồ Lục” nên không nhận lời. Lúc ấy hắn cũng không để việc này trong lòng, cho rằng Hà Chính Hạo nhất định sẽ an toàn trở về.
Dẫu sao đời trước lúc Lý Phàm gặp được Hà Chính Hạo, vẫn là ở mười mấy năm sau. Khi đó hắn vẫn còn sống rất tốt.
Lại không nghĩ tới, hắn vậy mà đã trực tiếp bỏ mình.
“Nói như vậy, đời trước Hà Chính Hạo không tham gia thăm dò động phủ lần này.”
“Sở dĩ sinh ra thay đổi là vì...”
“Độ cống hiến hắn tích góp nửa đời một lần lỗ hết. Vì đổi công pháp Nguyên Anh, hắn dự định liều mình.”
“Mà sở dĩ gia sản thua sạch là vì, đảo sản xuất ra cỏ Linh Vụ bị dị thú Long Kình phá hủy, khiến hắn cho rằng có cơ hội kiếm lớn một khoản.”
“Đời trước, chuyện này hẳn là không xảy ra.”
“Hơn nữa vì nguyên nhân gì dẫn tới sự kiện dị thú tập kích xảy ra chứ?”
...
Một hình ảnh chợt ở hiện lên trong đầu Lý Phàm.
Hắn đã từng phát hiện rất nhiều Lưu Ly châu chưa bị tiêu hóa hoàn toàn trong dạ dày của Long Kình.
Lưu Ly châu là nguyên liệu chính luyện chế Lưu Ly đan. Sau khi sử dụng Lưu Ly đan, có thể sinh ra hiệu quả tương tự mở linh.
“Lưu Ly có thể mở linh...”
Con dị thú Long Kình này vì cắn nuốt lượng lớn Lưu Ly châu, bởi vậy mới dần sinh ra linh trí.
Dưới cơ duyên xảo hợp, nó gặp đảo gieo trồng cỏ Linh Vụ.
Cỏ Linh Vụ này hẳn là có lợi ích nào đó đối với nó, vì thế Long Kình ngang nhiên phát động tập kích, cắn nuốt phần lớn cỏ Linh Vụ trên đảo.
Mà sở dĩ nó có thể nuốt được lượng lớn Lưu Ly châu là vì...
Lý Phàm nheo mắt.
Đời trước, lúc hắn thân hóa biển cả từng thấy thi cốt của một con cá Lưu Ly khổng lồ.
Trong thi cốt, một viên Lưu Ly bảo châu to lớn lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Do vậy, đời này, lúc hắn đi ngang qua tiện tay giết thủ lĩnh cá Lưu Ly.
Đàn cá Lưu Ly không có thủ lĩnh như rắn mất đầu.
Chỉ có thể không hề chống cự bị Long Kình cắn nuốt.
...
Trong chớp nhoáng, Lý Phàm làm rõ ngọn nguồn sự việc, triệt để ngây người.
Nói như vậy là do một hành động trong lúc vô tình của mình lúc trước dẫn tới cái chết của Hà Chính Hạo ư?
Thậm chí không chỉ một mình Hà Chính Hạo.
Trong chuyện đầu cơ cỏ Linh Vụ, lại có bao nhiêu người cũng bị lỗ táng gia bại sản.
Lúc sau lại không thể không bí quá hoá liều, rơi vào kết cục thân tử đạo tiêu?
Mà nguyên nhân dẫn tới một loạt sự việc sau này xảy ra chỉ là vì Lý Phàm giết một con cá Lưu Ly khổng lồ mà thôi.
Cái chết của thủ lĩnh cá Lưu Ly dẫn tới đàn cá Lưu Ly không cách nào chống lại cuộc săn mồi của sinh vật khác.
Do đó dẫn tới một con dị thú Long Kình sau khi tùy ý cắn nuốt Lưu Ly châu, sinh ra linh trí.
Con Long Kình sinh ra linh trí này dưới cơ duyên trùng hợp, phá hủy toàn bộ cỏ Linh Vụ trên một hòn đảo.
Chuyện cỏ Linh Vụ bị phá, lại bị người âm thầm quạt gió thêm củi, dẫn tới vô số người táng gia bại sản.
Kết quả cuối cùng là mấy tu sĩ Trúc Cơ bỏ mình sớm.
Từng chuyện như từng vòng gông xiềng quấn vào nhau.
Mới đầu chỉ là khóa lại nhẹ nhàng, sau đó một vòng lại một vòng, càng ngày càng chặt.
Mãi đến cuối cùng, một khi xiềng xích chí mạng thành hình, người nào cũng khó tránh thoát!
“Thì ra cho dù là tu sĩ Trúc Cơ, giết cũng đơn giản như thế. Thì ra, đây mới là phương pháp sử dụng chính xác của sát cơ thiên địa.”
“Sát Cơ Vô Tướng vẫn có vẻ hơi tầm thường.”
Lý Phàm không kiềm được cảm xúc dâng trào, suy nghĩ muôn vàn.
Trong Thiên Huyền Kính, sắc mặt Lâm Phàm đang chìm đắm trong đủ loại bí văn bỗng biến đổi.
Vội vàng mở ra hình thức phụ trợ tu luyện, bắt đầu ngộ đạo dưới sự trợ giúp của mở linh.
“Giết người không cần tự mình động thủ. Có Hoàn Chân tiên tri tiên giác, ta có thể thông qua bố cục, vượt qua thời gian và không gian giống như giết Hà Chính Hạo.”
“Đòi mạng người trước mấy năm ở ngoài vạn dặm.”
Cái gọi là mặt thật Lư Sơn ai biết được, nào hay thân đã ở Lư Sơn.
Nếu không phải Hà Chính Hạo bất ngờ tử vong, chỉ sợ Lý Phàm còn phải qua rất lâu mới có thể lĩnh ngộ một thức này.
Sinh Tử Toả Liên Hoàn.
“Hà đạo hữu, ngươi chết tốt lắm!”
Nghĩ đến đây, Lý Phàm thật lòng thật dạ thắp một nén nhang cho linh bài Hà Chính Hạo.
“Ngươi cứ đi đi, đời sau ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.”
Lý Phàm yên lặng nói.
Dừng chân một lát, chờ nhang gần như đã cháy xong, Lý Phàm xoay người muốn rời đi.
Đúng lúc này lại nghe thấy Triệu quản sự bỗng cất tiếng gọi.
“Tiên sư chậm đã!”