Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 134 - Chương 134. Cơ Duyên Vạn Tàng Các

Chương 134. Cơ duyên Vạn Tàng các Chương 134. Cơ duyên Vạn Tàng các

“Hửm?” Lý Phàm quay đầu, nhìn Triệu quản sự.

Triệu quản sự đối mặt với tiên sư trong truyền thuyết, vẫn không tránh được có phần căng thẳng.

Hắn đắn đo câu nói, cẩn thận dè dặt hỏi: “Vị tiên sư này, hình như quan hệ của ngươi và Hà tiên sư không tệ lắm?”

Lý Phàm đang muốn trả lời, lại chợt nhớ tới gì đó, trầm ngâm chốc lát mới nói: “Hà đạo hữu và ta tương giao ước chừng cũng đã hơn bốn mươi năm, chiếu cố ta rất nhiều. Trước đây ta có việc ra ngoài, vẫn chưa biết hắn đã chết. Hôm nay đột nhiên nhìn thấy bài vị của Hà đạo hữu, thật sự khiếp sợ vạn phần.”

“Chỉ có thể kính hắn một nhén nhang...”

Nói tới đây, Lý Phàm lắc đầu, thở dài.

Triệu quản sự cũng cảm khái nói: “Từ lúc ta biết được tin Hà tiên sư đã chết, lập linh đường này vì hắn đã hai mươi sáu ngày. Tiên sư ngươi là người đầu tiên, cũng là người duy nhất tới tế bái hắn.”

“Tiên sư trên đảo đã tới hơn mười người, không phải vì tìm kiếm di vật của hắn thì là vì tranh đoạt chức vị tiên sư trấn thủ đảo Lưu Ly.”

“Mắt thấy tiên sư trấn thủ mới đã nhậm chức, chức quản sự này của ta cũng khó mà giữ được.”

“Giao phó của Hà tiên sư lúc sinh thời ta vẫn chưa thể hoàn thành, thật sự là hổ thẹn trong lòng.”

“May mà hôm nay gặp ngươi.”

Dáng vẻ Triệu quản sự như trút được gánh nặng.

“Giao phó của Hà đạo hữu?” Lý Phàm sửng sốt.

“Đúng vậy. Sinh thời Hà tiên sư từng giao cho ta một vật, giao phó ta, nếu ngày sau hắn gặp phải bất trắc thì giao vật ấy cho đạo hữu tới tế bái đầu tiên sau khi hắn chết.” Triệu quản sự đáp đúng sự thật.

“Sao hắn lại sẽ giao đồ cho một người phàm như ngươi?” Nghe xong câu trả lời của Triệu quản sự, Lý Phàm có phần bất ngờ.

“Không giấu gì tiên sư. Trước kia tiểu nhân dưới cơ duyên trùng hợp đã từng cứu Hà tiên sư một mạng. Vốn dĩ Hà tiên sư muốn mang ta tu hành, nhưng ta lại sợ tu đạo gian nan, chỉ xin làm việc vặt.”

“Những năm gần đây, ta một mực hầu hạ bên cạnh Hà tiên sư. Vì thế tương đối được tiên sư tín nhiệm.” Triệu quản sự nói, trên mặt nửa là tự hào, nửa là thương cảm.

Hình như là có một chuyện như vậy.

Đời trước đúng là có từng nghe Triệu quản sự nhắc đến.

Lý Phàm bèn gật đầu.

“Huống chi, để ở chỗ ta cũng vô cùng an toàn. Suy cho cùng, ai lại sẽ nghĩ đến, di vật của tiên sư sẽ giao cho một người phàm chứ? Những tiên sư lui tới những ngày này trước giờ đều chưa từng liếc mắt nhìn ta...” Triệu quản sự nói được một nửa, ý thức lời nói không ổn, vội vàng ngừng lại.

Hắn vội xoay người, lấy ra một cái hộp vuông nhỏ từ dưới linh vị của Hà Chính Hạo.

Hộp vuông dường như có hiệu dụng ngăn cách thần thức, vừa rồi cho dù Lý Phàm đứng ngay trước mặt nó đều không phát hiện.

“Đồ vật trong hộp này chính là di vật của Hà tiên sư. Cụ thể có lợi ích gì, lại không phải chuyện ta có thể biết.” Triệu quản sự giao hộp ra, thấp thỏm nói.

Lý Phàm mở hộp, chỉ thấy bên trong là một tấm linh phù hình dáng chữ Vạn.

Thoạt nhìn hơi quen mắt.

Đây không phải...

Lý Phàm lấy ra cái giống y hệt từ trong nhẫn trữ vật, chỉ là khí tức trên linh phù khác nhau mà thôi.

Bất ngờ đúng là linh phù thông hành mà tu sĩ ngoại lai lần đầu ra vào đảo Vạn Tiên cần mang theo.

Lý Phàm còn nhớ lúc ấy Hà Chính Hạo từng kể lúc giới thiệu với hắn, linh phù này trị giá đến 100 điểm độ cống hiến.

Chỉ có điều, thứ này có ích lợi gì?

Trong lúc nhất thời Lý Phàm có chút không rõ nguyên do.

Song hắn vẫn thu lại hộp gỗ.

Nhìn Triệu quản sự có phần căng thẳng bất an, Lý Phàm nghĩ ngợi, nói: “Chỗ trấn thủ tân nhiệm ta đi nói thay ngươi một câu, còn chức vị có thể giữ được hay không, ta lại không dám bảo đảm.”

Triệu quản sự nghe vậy mừng rỡ, vội vàng quỳ xuống, dập đầu không ngừng.

Lý Phàm xua tay, phi thân rời đi.

Triệu quản sự tiếp tục quỳ rạp trên đất, không dám nhúc nhích.

Đợi hồi lâu, hắn mới từ từ đứng dậy.

Nhìn linh vị của Hà Chính Hạo, hắn nhỏ giọng nói.

“Cuối cùng cũng đưa đi củ khoai lang bỏng tay này. Mấy ngày nay, nhìn tiên sư bay tới bay lui trên đỉnh đầu, ngay cả ngủ ta đều ngủ không ngon.”

“Người vừa rồi không nói dối, hơn nữa cũng là người đầu tiên tới tế bái ngươi. Giao di vật của ngươi cho hắn, cũng coi như phù hợp ngươi giao phó.”

“Ta cũng sẽ không bất an.”

Trầm mặc hồi lâu, Triệu quản sự lại thấp giọng nói: “Tu tiên, tu đến mức cuối cùng chết còn sớm hơn ta. Thi cốt còn không có người thu.”

“Thật không thú vị.”

...

Lý Phàm cầm hộp gỗ, đi tới trong đại trận hộ đảo, lại lần nữa gặp được tu sĩ xa lạ nọ.

Tu sĩ xa lạ tên là Vũ Văn Tinh, sau khi thông qua một phen đấu đá, nhậm chức trấn thủ tân nhiệm của đảo Lưu Ly.

Lý Phàm không nói quan hệ của Triệu quản sự và Hà Chính Hạo, chỉ nói Triệu quản sự và mình từng có giao hảo, xem có thể giữ lại chức vị quản sự tài vật của đảo Lưu Ly cho hắn hay không.

Chức vụ của một người phàm mà thôi, Vũ Văn Tinh suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý.

Lý Phàm nói lời cảm tạ.

Sau khi hai bên lưu linh phù truyền tin lẫn nhau, Lý Phàm liền vội vàng về lại trong Thiên Huyền Kính.

Sau một phen tìm kiếm, Lý Phàm mới làm rõ tác dụng của linh phù thông hành.

Ngoài dùng để coi như bằng chứng thông hành vào đảo Vạn Tiên ra, linh phù còn có thể coi như bằng chứng gửi rút vật phẩm.

Vật phẩm không phải gửi trong Thiên Huyền Kính, mà gửi ở một nơi tên là “Vạn Tàng các”.

Bình thường đồ gửi cũng không phải đồ trân quý gì.

Thường thường đều là di sản của một số tu sĩ lúc sinh thời đề phòng ngộ nhỡ, để lại cho người phàm thân thuộc.

Chỉ có sau khi tu sĩ chết, người phàm thân thuộc mới có thể dựa vào linh phù, rút ra di sản.

Thế nên Vạn Tàng các này không ở trên đảo Vạn Tiên, mà là ở đảo U Lan phía bắc biển Tùng Vân.

Làm rõ tác dụng linh phù, Lý Phàm không trì hoãn nữa, chạy tới U Lan Đảo một chuyến, cuối cùng rút ra di vật của Hà Chính Hạo.

Bình Luận (0)
Comment