Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 135 - Chương 135. Cơ Duyên Vạn Tàng Các (2)

Chương 135. Cơ duyên Vạn Tàng các (2) Chương 135. Cơ duyên Vạn Tàng các (2)

Một ngọc giản.

Mới đầu Lý Phàm còn cho rằng là công pháp gì đó.

Chờ sau khi hắn xem một lượt nội dung trong ngọc giản mới hiểu.

Trong ngọc giản là một quyên sách Hà Chính Hạo chưa viết xong.

“Lý giải trận đồ trăm mạch”.

Trong sách ghi chép cặn kẽ đủ loại cảm ngộ đặc biệt và một số lý niệm đổi mới đối với trận pháp của Hà Chính Hạo mấy năm nay.

Đi cùng quyển sách này còn có một đoạn nhắn lại của Hà Chính Hạo.

Hắn nói cả đời chỉ yêu một mình trận pháp.

Đổ mồ hôi sôi nước mắt mấy chục năm, va chạm mới miễn cưỡng hoàn thành hơn nửa “Lý giải trận đồ trăm mạch”.

Lần này đi động phủ thám hiểm, theo lý nguy hiểm không lớn.

Nhưng không sợ lỡ, chỉ sợ ngộ nhỡ.

Nếu gặp phải bất trắc, bỏ mình là chuyện nhỏ. Chỉ sợ tâm huyết cả đời của bản thân là “Lý giải trận đồ trăm mạch” từ đây minh châu phủ bụi trần, vĩnh viễn bị mai một.

Cho nên sắp xếp đường lui, hy vọng tu sĩ quen biết nhận được linh phù có thể giao “Lý giải trận đồ trăm mạch” này cho một vị đại sư trận pháp tùy ý trên đảo Vạn Tiên, hy vọng có thể bổ sung đầy đủ nó.

Cuối cùng, Hà Chính Hạo không khỏi phát ra một trận oán trách.

Nói đủ loại chỗ tốt khi mình tu hành “Tọa Sơn Quyết”.

Đáng tiếc tu hành nó thật sự quá khó.

Nếu không phải như thế, bản thân cũng không cần vì thay đổi công pháp mà đi động phủ thượng cổ mạo hiểm.

...

“Tọa Sơn Quyết? Hà đạo hữu, ngươi đúng là cho ta một vấn đề khó rồi.”

Thu hồi ngọc giản, trong mắt Lý Phàm hiện lên thần thái khó hiểu.

“Ngồi không hưởng lộc, không ngờ trên đời còn có công pháp như vậy.”

“Đáng tiếc, hắn chỉ thuận miệng nói một câu, không để công pháp lại.”

“Không biết còn có thể tìm thi thể của Hà đạo hữu về được không...”

“Tọa Sơn Quyết” thực sự rất hợp với Lý Phàm, có thể phát huy được hết ưu thế tiềm năng của “Hoàn Chân”.

Trước đó không biết tới “Tọa Sơn Quyết” cũng thôi đi, bây giờ nếu đã biết chỗ huyền diệu của nó.

Vậy thì, công pháp này hắn tu chắc rồi, không ai ngăn cản được!

Hà Chính Hạo đã chết, dường như chưa thể truyền công pháp này lại.

Nhưng không sao, Lý Phàm có “Thâu Thiên Hoán Nhật Quyết”, có thể dùng để tế luyện công pháp phân thân, tước đoạt ký ức của Hà Chính Đạo.

Có lẽ có thể tái hiện lại “Tọa Sơ Quyết”.

Nếu thực sự không có vận khí tốt, không thành công, thì kiếp sau Lý Phàm cũng có thể tiếp tục mưu kế.

Nghĩ tới đây, Lý Phàm không kìm được cảm thấy hứng thú với động phủ thượng cổ của Hà Chính Hạo đã chết.

Hà Chính Hạo và nhóm năm người tu sĩ Trúc Cơ đều chết hết, chỉ có một tu sĩ Kim Đan may mắn sống sót.

Tin tức khiến người khác cực kỳ kinh ngạc này vẫn làm dấy lên gợn sóng không nhỏ ở trên đảo Vạn Tiên.

Trong chốc lát tin đồn đã lan khắp nơi.

Sau khi tìm hiểu xong, Lý Phàm chậm rãi lý giải đầu đuôi sự việc.

Động phủ này nằm trong một ngọn núi lửa dưới đáy biển.

Trước đó do núi lửa yên lặng, nên động phủ vẫn chưa bị người khác phát hiện. Mãi tới không lâu trước khi núi lửa đột nhiên phun trào, mới bị tu sĩ đi ngang qua phát hiện có một động phủ trong đó.

Cho nên đám người Hà Chính Hạo mới kết giao với nhau đi tìm hiểu.

Một Kim Đan, năm Trúc Cơ.

Đội hình này không thể nói là yếu được.

Dù sao, dựa theo thông tin bọn họ nhận được, nơi đây chỉ là một động phủ của một tu sĩ Kim Đan tên Thiên Dương Chân Nhân ở thời kỳ thượng cổ.

Theo lý, tìm hiểu động phủ của tu sĩ Kim Đan, dù đám người Hà Chính Hạo không thể có thu hoạch lớn quay về, thì rút lui an toàn lúc gặp nguy hiểm cũng không quá khó khăn.

Nhưng khi vào sâu trọng động phủ, sau khi kích hoạt một cấm chế, bọn họ mới phát hiện, Thiên Dương chân nhân này đúng là tu sĩ Kim Đan.

Nhưng thứ hắn tu hành lại là thuật cơ quan tồn tại từ thời kỳ thượng cổ, đến nay đã thất truyền từ lâu.

Mười mấy khôi lỗi cơ quan hỏa thạch lập tức được kích hoạt, bao vậy đám người lại.

Chỉ có tu sĩ Kim Đan tên Trịnh Tiêu Vân liều mạng chạy thoát được dù bị thương nặng.

Năm tu sĩ Trúc Cơ còn lại, đều chết thảm trong tay khôi lỗi cơ quan.

Bởi vì trong năm tu sĩ Trúc Cơ chết lần này, có ba người là tu sĩ trấn thủ đảo của biển Tùng Vân.

Vạn Tiên Minh còn phái một đại năng Nguyên Anh đi điều tra về Trịnh Tiêu Vân, xem có khẳ năng cố ý giết hay không.

Kết luận lại đúng là chỉ là một chuyện ngoài ý muốn.

Cái chết của năm tu sĩ Trúc Cơ không chỉ không loại bỏ được suy nghĩ nên tìm hiểu động phủ của mọi người, ngược lại còn khiến sự nhiệt tình của bọn họ tăng cao hơn.

Chưa kể tới khôi lỗi cơ quan có giá trị liên thành trong động phủ, chỉ di sản của năm tu sĩ Trúc Cơ đã khiến không ít người đỏ mắt.

Nghe nói, đội thăm dò thứ hai đã trong quá trình tập trung.

Người dẫn đầu lần này, chính là một đại năng Nguyên Anh, Câu Huyền chân quân.

Người này có niềm yêu thích mãnh liệt đối với các bí thuật. Nghe nói tới thuật cơ quan đã thất truyền lại hiện thế, thì trong lòng ngứa ngáy không thôi.

Thế là quyết định đích thân tới xem thành quả.

“Cũng không biết lần tìm hiểu này có thành công hay không? Nhưng những người tới đó lần này đều là các đại tu sĩ Nguyên Anh, Kim Đan, nên ta không tham gia náo nhiệt nữa.”

“Có nhiều bảo bối như vậy, cũng không tới mức cướp thi thể của Hà đạo hữu với ta đâu nhỉ?”

“Có lẽ ta có thể thông báo nhiệm vụ treo thưởng?”

“Một nghìn điểm độ cống hiến? Chắc hơi nhiều, năm trăm điểm chắc cũng đủ rồi...”

Lý Phàm cũng không lo “Tọa Sơn Quyết” sẽ bị bại lộ.

Tu sĩ của thế giới này, sẽ không chọn mang theo ngọc giản công pháp bên người.

Thường thì sau khi học công pháp xong, đều sẽ phá hủy ngọc giản. Đợi tới lúc cần thiết thì ghi chép lại.

Cái gọi là lúc cần thiết, đương nhiên là giao dịch công pháp.

Tiên pháp không thể đồng tu, công pháp chính là tài nguyên quý giá nhất của Tu Tiên giới.

Bình Luận (0)
Comment