Công pháp vô tình được tìm thấy trong động phủ thượng cổ như “Tọa Sơn Quyết”, nếu bản thân mình không tu, thì có thể bán cho Vạn Tiên Minh hoặc những tổ chức khác, đổi lấy giá tiền cao.
Còn công pháp được đổi từ Thiên Huyền Kính như “Tiểu Diễn Thủy Quyết”, nếu sau khi đột phá cảnh giới đổi sang tu những công pháp khác, thì cũng có thể chọn mua lại nó, hồi chút máu.
Sau khi bán công pháp đi, những ký ức liên quan tới công pháp ở trong đầu đương nhiên cũng sẽ bị loại trừ.
“Công pháp thiên hạ có thể phân thành hai loại cơ bản.”
“Một loại là mới thôi diễn sau đại kiếp, có bản sao tương ứng. Cho dù tu sĩ tu luyện nó đột nhiên chết đi, công pháp cũng sẽ không vì đó mà thất truyền. Chỉ là sẽ bị thu hồi, lại tiếp tục bán đi, như hai công pháp trong mộ Tiền Hồng vậy.”
“Loại còn lại là trước đại kiếp đã có công pháp, bởi vì các loại nguyên nhân khác nhau mà không xuất hiện trên thế gian được, chỉ có tu sĩ tu hành nó biết. Nếu tu sĩ chưa để lại bản sao đã chết, vậy thì đồng nghĩa với việc công pháp này sẽ hoàn toàn thất truyền, tương tự như “Tọa Sơn Quyết”, “Định Hải Thần Kiếm”,...”
“Còn ta dùng Thâu Thiên Hoán Nhật Quyết, có thể tái hiện lại công pháp đã thất truyền ở một mức độ nhất định từ di cốt của tu sĩ...”
“Có lẽ, đây mới là cách dùng thật sự của Thâu Thiên Hoán Nhật Quyết?”
“Chẳng lẽ, mình lại phải dùng kỹ năng cũ?”
Lý Phàm không khỏi rơi vào trầm tư.
Một lát sau, Lý Phàm lắc đầu.
“Tìm thi thể của Hà đạo hữu ra trước rồi nói. Trước đó, phải làm chút nhiệm vụ đã, kiếm chút độ cống hiến mới được.”
Luyện chế phân thân chỉ có thể để bản thể ra tay.
Hơn nữa nếu đã đưa ra quyết định phân thân Lâm Phàm sẽ không có bất cứ liên hệ nào với bản thể, thì nhiệm vụ này vẫn nên do bản thể đích thân thông báo là tốt nhất.
Năm trăm điểm cống hiến, đối với tu sĩ khác có lẽ cần phải tích lũy gần nửa năm mới có thể hoàn thành.
Nhưng đối với Lý Phàm nắm giữ rất nhiều điều bí ẩn của biển Tùng Vân trong đầu, đây chỉ là một nhiệm vụ mà thôi.
Đã ba năm trôi qua kể từ khi bàn giao nhiệm vụ Lam Huyết San Hô, lần này hoàn thành thêm hai nhiệm vụ, cũng sẽ không quá thu hút sự chú ý của người khác.
Vì vậy Lý Phàm bắt đầu xem sơ qua danh sách nhiệm vụ.
Rất nhanh, hắn đã chọn được một nhiệm vụ treo giải hai nghìn điểm thù lao.
Nhận nhiệm vụ, trả lời.
“Vùng biển phía Tây Nam của biển Tùng Vân, trong hang đá bên dưới đảo Cung Hải, có hải thú ngươi đang tìm.”
“Ngang bằng tu vi Luyện Khí hậu kỳ, nhưng sống theo bầy đàn, rất khó đối phó.”
“Chú ý, hang đá này có hai tầng. Cần tìm kiếm kỹ mới có thể tìm được lối vào tầng thứ hai của hang đá.”
“Bầy hải thú sống trong tầng thứ hai của hang đá.”
...
Vẫn chỉ cung cấp thông tin.
Qua hồi lâu sau, đối phương xác nhận xác nhận độ chân thực của thông tin.
Rất hào phóng, đã cho Lý Phàm một nghìn điểm độ cống hiến.
Nhận được độ cống hiến, Lý Phàm lập tức thông báo nhiệm vụ treo thưởng năm trăm điểm độ cống hiến trong Thiên Huyền Kính.
Trong nhiệm vụ nói mình và Hà Chính Hạo có gần bốn năm giao tình, ăn ý lẫn nhau.
Không nỡ nhìn hắn phơi thây bên ngoài, nên đưa ra một phần thưởng, muốn lấy di cốt của hắn về, an táng thật tốt.
Vốn tưởng phải qua một khoảng thời gian nữa mới có người nhận nhiệm vụ.
Không ngờ, chưa bao lâu sau, nhiệm vụ đã được người khác nhận.
Người này chính là một thành viên trong đội thám hiểm trong đợt tập kết lần này, là một tu sĩ Trúc Cơ.
Đối phương còn gửi một tin nhắn tới, hỏi Lý Phàm có muốn đi theo không.
“Có đại năng Nguyên Anh dẫn đội, chắc chắn có thể an toàn trở về.”
Đối phương nói rất chân thành.
Đối phương còn nói, cũng bởi vì người trọng tình cảm như Lý Phàm cực hiếm thấy ở Tu Tiên giới này, cho nên mới đặc biệt hỏi thăm.
Lý Phàm nhìn qua danh tính của đối phương.
Tống Vi Vũ, có vẻ là tên một nữ tu sĩ.
Đi hay không đi?
Động phủ của Kim Đan chân nhân được Nguyên Anh đại năng dẫn đoàn, nên dường như an toàn cũng được đảm bảo.
Nhưng Lý Phàm suy nghĩ mãi, sau cùng vẫn là từ chối nàng.
Tất cả những gì hắn yêu cầu, chỉ là hài cốt của Hà Chính Hạo mà thôi.
Nếu hành động lần này của Tống Vi Vũ thành công, ắt có thể mang nó trở về.
Cần gì phải mạo hiểm như vậy.
Hơn nữa, nếu thực sự trong động phủ này có cơ hội lớn đến thế, hắn cũng có thể tìm hiểu kỹ càng rồi kiếp sau lại tới.
Thấy Lý Phàm từ chối, Tống Vi Vũ cũng không đáp lời.
Sau khi mọi việc đã xong, Lý Phàm bắt đầu tu luyện “Vân Thủy Huyền Mộng Công”.
Về quân cờ Trương Hạo Ba này, Lý Phàm vẫn rất quan tâm tới hắn.
Để hắn chưa đến mức lầm đường lạc lối, đi chệch con đường trưởng thành do Lý Phàm đặt ra.
Cứ cách một khoảng thời gian, Lý Phàm lại thực hiện thay đổi huyễn mộng của hắn.
Giai đoạn người phàm vẫn dễ nói hơn.
Đợi sau khi Trương Hạo Ba đột phá đến Luyện Khí, Lý Phàm có muốn ảnh hưởng đến suy nghĩ của hắn, cũng sẽ không dễ dàng nữa.
Cho nên bây giờ, việc Lý Phàm cần làm chính là đột phá “Vân Thủy Huyền Mộng Công” đến tầng thứ hai.
Công pháp “Vân Thủy Huyền Mộng Công” này rất đặc biệt.
Tổng cộng có bảy tầng, không tương ứng với các cảnh giới như Luyện Khí hay Trúc Cơ.
Chỉ liên quan đến độ mạnh của thần thức và mức độ tinh tế trong cấu trúc huyễn mộng.
Cấp độ tu luyện công pháp càng cao, ảnh hưởng của huyễn mộng càng mạnh.
Nói về mặt lý thuyết, e rằng chỉ là một người phàm.
Nếu sức mạnh tinh thần của hắn đủ mạnh, ngay cả Kim Đan, Nguyên Anh đại tu sĩ cũng trầm luân trong huyễn mộng.
Nhưng thường thì cảnh giới của tu sĩ sẽ quyết định độ mạnh về thần thức của họ, nên tình trạng này gần như không tồn tại.
...
Ba tháng sau.
Đảo Lưu Ly.
Trên tàu hiệu Thương Viễn.
Trương Hạo Ba đứng trên mũi thuyền đón gió, nhìn ra mặt biển.
Lông mày nhíu lại như đang tìm kiếm điều gì đó.
Đột nhiên, hắn phát hiện ra phía trước có một ít đá ngầm nhìn hơi quen.
Tinh thần phấn chấn, lập tức nhún người nhảy xuống, hòa vào làn nước biển.