Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 137 - Chương 137. Mệnh Số Hai Đời Khác Biệt

Chương 137. Mệnh số hai đời khác biệt Chương 137. Mệnh số hai đời khác biệt

Dẫn đến một trận cảm thán từ các thuyền viên xung quanh.

Trương Hạo Ba phân biệt hoàn cảnh mịt mờ dưới nước, lặn sâu xuống.

Rất nhanh đã tới đáy biển.

Nếu là người phàm thông thường, đã sớm không chịu nổi áp lực khủng khiếp như vậy dưới đáy biển, nổ tung mà chết rồi.

Nhưng sau ba tháng tu hành, thể nội Tiên Phàm chướng khí của Trương Hạo Ba đã bị thanh trừ gần hết.

Thể chất cũng được tăng cường rất nhiều, cách đột phá đến Luyện Khí kỳ không còn xa nữa.

Cộng thêm việc hắn có thủy tính ưu việt nên đương nhiên không sợ hãi.

Trương Hạo Ba không ngừng bơi dưới đáy biển, ánh mắt hắn đột nhiên chăm chú.

Tốc độ đột ngột tăng lên, rồi bơi về phía một thi thể đã vùi trong bùn lầy một nửa.

Sau khi đào thi thể ra khỏi bùn, quả nhiên Trương Hạo Ba tìm thấy một cuốn sách trên ngực thi thể này.

“Định Hải Thần Kiếm”.

“Thực sự không phải mơ, là ta trọng sinh.” Trương Hạo Ba ngẩn ngơ vuốt ve bìa sách.

Tuy trước đó hắn đã nhận định bản thân là người trọng sinh, nhưng dù sao thì chuyện trọng sinh cũng thật khó tin.

Lại thêm hình ảnh kiếp trước trong đầu hắn dần mờ nhạt, khiến hắn không khỏi hơi dao động về chuyện xảy ra lần này.

May mà gần đây có lẽ vì sắp đột phá đến Luyện Khí kỳ, nên hắn mới dần nhớ ra một số chi tiết đã bị lãng quên trước đó.

Bao gồm cả nơi ban đầu trục vớt được “Định Hải Thần Kiếm”.

Vì thế hắn tranh thủ lần ra biển này, tới nơi đây để xác minh.

Xem rốt cuộc hắn có thực sự trọng sinh hay không, hay mọi thứ chỉ là mộng cảnh chân thực tới mức đáng sợ.

Bây giờ, bộ hài cốt này và cả sự xuất hiện của “Định Hải Thần Kiếm” khiến hắn cuối cùng cũng xác thực được rằng, bản thân đã thực sự trọng sinh.

Ánh mắt dần trở nên kiên định, Trương Hạo Ba ôm sách vào trong ngực.

“Không thể lại trì hoãn thêm, ta phải nhanh chóng nâng cao tu vi. Chỉ có như vậy mới ngăn chặn được kiếp nạn đó.”

“Nếu chỉ là tu vi Luyện Khí, chắc chắn chưa đủ. Thấp cổ bé họng, sẽ không thể chiếm được lòng tin của mọi người.”

“Ít nhất phải là Trúc Cơ, thậm chí Kim Đan...”

Nghĩ vậy, Trương Hạo Ba chậm rãi bơi lên mặt biển, leo trở lại hiệu Thương Viễn.

Một đám thủy thủ nhìn sắc mặt nghiêm túc của lão đại, không dám hỏi thêm câu nào.

Bắt đầu từ trận trước kia, trên cơ thể của lão đại dường như xảy ra một số biến hóa khó lý giải.

Vị thuyền trưởng trước đó luôn thích cười đùa với mọi người đã không thấy đâu nữa.

Trương Hạo Ba dần dần trở nên nói năng thận trọng, uy thế trên người hắn ngày càng tăng lên.

Dường như giống với một tiên sư trên đảo.

Khi ở cùng lão đại, bọn họ cũng vô tình trở nên thận trọng và sợ hãi hơn.

...

Phía trên hiệu Thương Viễn.

Lý Phàm ẩn giấu thân hình, quan sát Trương Hạo Ba từ xa.

Vận hành Thâu Thiên Hoán Nhật Quyết, quan sát mệnh số của Trương Hạo Ba.

“Quả nhiên, vận mệnh của hắn dường như đã trải qua một số biến hóa kỳ diệu.”

Sự thay đổi này rất nhỏ, nhưng thay đổi này là do một tay Lý Phàm thúc đẩy nên hắn đương nhiên đặc biệt chú ý tới.

Cho nên cũng rất nhạy bén phát giác ra được.

Lý Phàm cẩn thận cảm nhận từng tí sự khác biệt trước sau, dường như hiểu ra.

“Tu hành một đạo, đầu xuôi thì đuôi lọt.”

“Kiếp trước Trương Hạo Ba ở tuổi trung niên, cơ duyên trùng hợp mới bước vào con đường tu hành. Tuy rằng vận khí của hắn không phải dạng bình thường, nhưng phải mất hơn mười năm, đến được Trúc Cơ cũng đã là cực hạn.”

“Đây chính là mệnh số vốn có của hắn.”

“Nhưng kiếp này, dưới sự thúc đẩy của ta, hắn đã bắt đầu tu hành sớm hơn mười năm.”

“Vận số thay đổi, tự động lưu chuyển. Hệt như đối mặt phong ba bão táp, kẻ mạnh chỉ càng mạnh hơn...”

Lý Phàm thấp giọng lẩm bẩm, ánh mắt càng ngày càng sáng.

Có thể tận mắt chứng kiến sự thay đổi trước, sau mệnh số của một người cũng là cơ duyên rất lớn đối với Lý Phàm.

Nếu không nhờ sự giúp đỡ của “Hoàn Chân”, sao có thể so sánh xác minh vận mệnh ở hai kiếp.

Dưới sự vận hành của Thiên Đạo, Lý Phàm giống như tất cả chúng sinh, chỉ như con kiến loay hoay giãy giụa.

Làm sao biết được mệnh số của chính mình, thậm chí của người khác chứ?

Cũng giống như kiếp trước, khi thân hóa biển xanh rồi mới thoáng thấy được sát cơ thiên địa.

Chỉ có trải qua hai kiếp mới biết được sự thay đổi của mệnh số.

Đột nhiên giác ngộ ra, Lý Phàm vô thức phát ra tiếng cười trầm thấp.

“Có lẽ ngươi thực sự sẽ mang bất ngờ đến cho ta.”

“Thật mong chờ biểu hiện của ngươi đó, Trương Hạo Ba.”

...

Lý Phàm với tâm trạng vui vẻ, chậm rãi bay tới đảo Lưu Ly.

Ba tháng đã trôi qua, phân thân Lâm Phàm vẫn đang trong trạng thái giác ngộ “Sinh Tử Tỏa Liên Hoàn”.

Trạng thái mở linh chưa bao giờ dừng lại.

Độ cống hiến như nước chảy, khoảng hơn hai nghìn điểm đã dùng hết.

Cũng may phân thân có một trăm nghìn độ cống hiến cơ bản, chịu được mức tiêu hao như vậy.

“Không biết sau khi phân thân xuất quan rồi, sẽ lĩnh ngộ được thần thông ra sao?”

Mang theo suy nghĩ viển vông như vậy, Lý Phàm đến được đại trận hộ đảo ở đảo Lưu Ly.

Ngay khi hắn định dùng truyền tống trận quay về đảo Vạn Tiên, lại nhìn thấy dáng vẻ nghiêm trọng, sắc mặt ưu tư của Vũ Văn Tinh.

“Vũ Văn đạo hữu, không biết đã xảy ra chuyện gì?”

Lý Phàm lễ độ hỏi.

Vũ Văn Tinh dường như đang suy nghĩ điều gì đó, nhất thời không phản ứng lại.

“Vũ Văn đạo hữu?”

Lý Phàm không thể không nhắc lại.

Lúc này Vũ Văn Tinh mới hoàn hồn lại.

Hắn nhìn Lý Phàm, thở dài.

“Xảy ra chuyện rồi.”

“Đội thám hiểm động phủ do Câu Huyền chân quân dẫn dắt bị tiêu diệt hoàn toàn.”

“Ngay cả bản thân Câu Huyền chân quân cũng không thể trốn thoát.”

“Sao lại như vậy?” Lý Phàm ngẩn người, ngạc nhiên hỏi.

“Không phải nói chỉ có tu sĩ Kim Đan trong động phủ à, sao cả đại tu sĩ Nguyên Anh cũng chết?”

Vũ Văn Tinh lắc đầu: “Tình hình cụ thể hiện giờ thế nào không ai biết. Chỉ sợ động phủ kia tạm thời đã bị phong tỏa, e là còn có người không biết chuyện xông vào chịu chết.”

Bình Luận (0)
Comment