Chương 1337: Phồn hoa ẩn huyền tu
Chương 1337: Phồn hoa ẩn huyền tuChương 1337: Phồn hoa ẩn huyền tu
Nơi này nằm ở châu Đông Vĩnh, cũng không tính là một vùng đất vắng vẻ gì.
Chính vì cảnh đẹp khá độc đáo nên nơi này thu hút được rất nhiều người đến đây chiêm ngưỡng.
Khi Lý Phàm đến nơi này, thậm chí hắn còn nhìn thấy đôi ba tu sĩ đi cùng nhau.
"Đúng là thích gài người khác mà, bảo ta đến nơi đây để làm gì?"
Lý Phàm thầm nhủ và vận hành bí pháp 'Tru Huyền.
Bí pháp Tru Huyền là công pháp bí mật mà năm xưa thập tông Tiên đạo đã sáng tạo ra để đuổi giết người của Huyền Thiên giáo, nó có những điều huyền diệu trong đó.
Sau khi chuyển vận 'Tru Huyền, chỉ cần có người hoặc vật liên quan đến Huyền Thiên giáo ở gân đó thì sẽ có tiếng chuông du dương vang lên bên tai.
Cấp bậc càng cao trong Huyền Thiên giáo thì số lượng tiếng chuông vang lên sẽ càng nhiều.
Nhiều nhất là ba tiếng chuông.
Tuy nhiên, vào lúc này, khi Lý Phàm dùng bí pháp 'Tru Huyền, lòng tràn đầy mong đợi và đi dạo một vòng quanh núi hình vòng cung nhưng hắn không hề nghe thấy tiếng chuông nào vang lên.
"Hửm?"
"Thạch Bản tiền bối cũng không giống người hay nói đùa..."
Tuy hơi kinh ngạc nhưng Lý Phàm không hề hoài nghi Thạch Bản tiền bối đang đùa bỡn hắn.
"Đúng rồi, địa hình nơi đây kỳ lạ như thế, chắc chắn Vạn Tiên Minh đã lục soát một lượt từ trước. Nếu như bí pháp Tru Huyền hữu dụng thì bí mật ẩn giấu ở đây chỉ e sớm đã bị phát hiện."
Lý Phàm thầm nghĩ và nhất thời chợt hiểu ra. Ngược lại, hắn càng mong chờ nó hơn.
Suy nghĩ một lát, Lý Phàm thu lại sự phòng hộ của Thần quang bảy màu, tiếp tục dạo bước vào trong núi hình vòng cung đầy hoa ngập trời này.
Núi hình vòng cung châu Đông Vĩnh, đóa hoa linh lực. Thế nhân nói răng chỉ có thể ngắm nó từ xa, chứ không thể lại gần chạm vào nó.
Tuy tu sĩ không thể hấp thu những đóa hoa được hình thành từ sự dật tán của linh lực đặc thù này nhưng khi đến gần nó, những thứ linh lực quỷ dị này sẽ đồng thời khiến linh lực trong cơ thể tu sĩ chấn động và đồng hóa.
Nếu không phòng hộ hoặc thanh lý không kịp thời, rất có khả năng sẽ dẫn đến thảm kịch đủ loại đóa hoa màu sắc mọc trong cơ thể.
Hơn nữa, những đóa hoa này có thể nói là sinh sôi tràn lan.
Một khi nó đã cắm rễ trong người thì không chỉ thân thể chịu ảnh hưởng. Ngay cả kỳ vật Trúc Cơ cho tới phép tắc Kim Đan cũng sẽ bị ăn mòn bởi đóa hoa linh lực này.
Thế nên, nó đẹp thì đẹp vậy đó nhưng lại hung hiểm dị thường.
Mà lúc này, Lý Phàm có thể yên tâm mạnh dạn đi vào giữa rừng hoa, mặc ý để có những đóa hoa nở rộ trong cơ thể mình.
Thứ mà hắn ỷ lại hiển nhiên là "Ngọc Hư lưu quang bảy màư'.
Chỉ cần dùng Thần quang bảy màu phong tỏa động thiên bản thân. Cho dù thân thể có bị tổn hại trăm ngàn lần, cũng sẽ không tạo thành bất kỳ tổn hại thực tế nào đến Lý Phàm.
Những đóa hoa linh lực này, khi sờ vào cũng không khác gì những đóa hoa bình thường.
Cảm giác rất chân thật, thậm chí còn có thẻ ngửi thấy mùi thơm ngát tỏa ra từ chúng.
Càng tiếp xúc thì ảo ảnh càng hiện lên trước mắt.
Những đóa hoa linh lực lần lượt xuất hiện trong cơ thể Lý Phàm.
Chẳng những không cảm thấy khó chịu, thậm chí Lý Phàm còn cảm thấy tinh thần chấn động.
Tốc độ linh khí chuyển vận tăng nhanh, ngay cả suy nghĩ cũng trở nên nhanh hơn rất nhiều.
Từ góc nhìn của Lý Phàm, những đóa hoa trước mắt này trở nên rực rỡ và đáng yêu hơn.
Khiến hắn không nỡ rời xa.
Những đóa hoa nở rộ dọc theo kinh mạch Lý Phàm, tạo thành còn đường hoa nối thẳng tới đan điền và ấn đường.
Tuy Lý Phàm có thể thấy rõ ràng tình hình trong thân thể mình nhưng trong lòng hắn lại không có chút cảm giác nguy cơ nào.
Thậm chí hắn còn có ý nghĩ mơ hồ rằng "Chết giữa trăm hoa, làm quỷ cũng phong lưu". Lý Phàm lặng lẽ nhìn màn biểu diễn của đóa hoa linh lực, trong lòng hừ lạnh: "Quỷ dị và mê hoặc lòng người như thế. Quả nhiên có phần tương tự với công pháp của Huyền Thiên giáo."
Chỉ tốn thời gian một chén trà, những đóa hoa này đã hoàn toàn chiếm cứ đan điền của Lý Phàm.
Rậm rạp, chẳng chịt, xinh đẹp mà quỷ dị.
Ấn đường cũng vậy.
Vào thời khắc này, những đóa hoa linh lực mới phơi bày bộ mặt thật của chúng.
Thân thể hắn trở nên cứng đờ, suy nghĩ dường như sắp đóng băng.
Bên ngoài thức hải, những đóa hoa này thậm chí còn phóng rễ, muốn bén rễ tiến vào chiếm giữ. Song, không đợi chúng được như ý.
Thân thể Lý Phàm phát nổ ầm ầm mà không có dấu hiệu báo trước.
Không có máu thịt bay ra xung quanh.
Ngược lại, nó giống như pháo hoa, vô số đóa hoa sinh ra trong cơ thể Lý Phàm thoáng chốc tung bay khắp bầu trời.
Thật là một cảnh đẹp.
Theo làn gió nhẹ thổi qua, những đóa hoa mới sinh này dân dân hòa quyện với những đóa hoa luôn tồn tại trong núi hình vòng cung.
Tuy hai mà một.
Trong khung cảnh tuyệt đẹp này, một bóng người từ từ xuất hiện trở lại.
Chính là Lý Phàm.
"Thật kỳ lạ..." Lý Phàm ngẩng đầu nhìn những đóa hoa phiêu tán trên bầu trời, khẽ cau mày.
Tuy hắn vừa mới cho nổ thân thể mình, tránh cho đóa hoa linh lực tiếp tục căn nuốt. Nhưng Lý Phàm nhạy bén phát hiện ra rằng thần hồn và tu vi của hắn trong quá trình này khó tránh khỏi thiếu sót một thứ gì đó.
Đối với Lý Phàm của hiện tại lần này tương đối nhạy cảm, cho dù chỉ là một phần nhỏ trong đó nhưng hắn đã nhận ra ngay.