Chương 1347: Khách thiên ngoại Huyền Hoàng (2)
Chương 1347: Khách thiên ngoại Huyền Hoàng (2)Chương 1347: Khách thiên ngoại Huyền Hoàng (2)
Trong tay nắm chặt vò rượu, nét mặt mê mang.
Thần thức lập tức quét qua người Hàn Trung, không hề có nguy hiểm gì.
Người này chẳng qua là tu sĩ Kim Đan trung kỳ, không có bất cứ uy hiếp nào.
"Ngươi là Hàn Trung?" Lý Phàm lạnh lùng hỏi.
Hàn Trung mơ màng liếc Lý Phàm một cái, ngây ngẩn hồi lâu.
Sau đó lại giống như căn bản không nhìn thấy Lý Phàm, tự mình xách vò rượu lên uống tiếp.
Lý Phàm hừ lạnh định dùng thuật sưu hồn moi hết mọi bí mật trong đầu sâu rượu này ra.
Nhưng mà khi tay phải của Lý Phàm đặt lên đầu của Hàn Trung.
Giống như bị lửa đốt, trong nháy mắt Lý Phàm thu tay lại.
"Hửm?"
Lý Phàm nhìn bàn tay của mình hơi thất thần.
Tuy da thịt bên ngoài không có trở ngại gì nhưng Lý Phàm cảm nhận được rõ ràng thân hồn của mình đã khô héo trong khoảnh khắc tiếp xúc với đối phương!
Không phải bị thương mà thần hồn khô kiệt giống như tu sĩ kề cận với cái chết!
Trong lòng Lý Phàm không khỏi chấn động.
Phải biết rằng cường độ thần hồn của hắn lúc này cho dù trong tu sĩ Hợp Đạo cũng khó có đối thủ.
Nhưng bây giờ đứng trước một tu sĩ Kim Đan nhỏ nhoi lại bị thương?
Sắc mặt Lý Phàm trở nên âm u, không nói một lời.
Lập tức vận Vô Cực Doanh Hư Pháp' muốn tu bổ các tổn hại trong thần hồn.
Nhưng điều khiến hắn bất ngờ chính là Vô Cực Doanh Hư Pháp được xưng là 'sức mạnh không dứt, thần hồn không diệt lại mất đi công dụng phục hồi khi đối mặt với thần hồn khô héo này!
Cảm nhận được vết tối đen trong thần hồn gần như có xu thế lan ra. Trong lòng Lý Phàm trầm xuống dứt khoát lựa chọn cắt đi bộ phận mục nát này.
Trong đầu giống như bị đại chùy gõ mạnh vào, Lý Phàm lập tức hoa mắt cảm thấy choáng váng.
Sắc mặt trở nên trắng bệch, trong nháy mắt hiệu quả thần hồn bồi dưỡng ít nhất hơn nửa năm của Vô Cực Doanh Hư Pháp bị quét sạch!
Lý Phàm trong thoáng chốc đã hiểu ra trên người mình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nếu như biến lượng cường độ của thần hồn thành một trị số cụ thể, vậy các loại tổn hại thần hồn mà Lý Phàm chịu trước đây đều tạm thời cắt giảm trị số này. Sau khi vận Vô Cực Doanh Hư Pháp trị số sẽ quay lại đỉnh một lần nữa.
Nhưng thần hồn khô héo không biết nguồn gốc này rõ ràng trực tiếp ảnh hưởng đến giới hạn trị số của cường độ thần hồn!
Cho dù Vô Cực Doanh Hư tu bổ như thế nào, giới hạn vô cớ bị mất đi cũng đành bất đắc dĩ!
Trong mắt Lý Phàm ánh lên một tia nguy hiểm, cơ thể lóe lên theo bản năng tránh xa Hàn Trung đã say như chết ở trước mặt.
Con sâu rượu này giống như không hề ý thức được đã xảy ra chuyện gì, vẫn cứ nói sảng.
Cố gắng kiềm chế sát ý trong lòng xuống, ánh mắt Lý Phàm khẽ lóe lên, một thác nước bỗng xuất hiện trên đầu Hàn Trung.
Phốc!
Sau đó chảy vào người Hàn Trung không ngừng.
"Hửm? ƠI"
Hàn Trung thật sự say như chết, bị nước xối hồi lâu mới chậm chạp tỉnh lại.
Hắn hơi ngơ ngác nhìn thác nước trên trời, vẻ mặt đầy thắc mắc.
"Tỉnh rồi?" Sau đó giọng nói lạnh lùng của Lý Phàm truyền vào tai hắn.
Lúc này Hàn Trung mới phát hiện không biết từ khi nào trong phòng hắn có thêm một vị khách không mời mà đến.
Vừa giơ tay định ngăn dòng nước, vừa chậm rãi đứng dậy.
"Ngươi là..."
"Ta là ai không quan trọng. Quan trọng là ta rất hứng thú với cảnh ngộ của ngươi." Ánh mắt Lý Phàm không ngừng đánh giá Hàn Trung.
Trong lòng Hàn Trung bỗng cảm thấy ớn lạnh.
Thấy người đến không có ý tốt, Hàn Trung không dám thất lễ.
Chắp tay cung kính nói: "Tiền bối cứ hỏi, ta biết nhất định sẽ nói, không giấu giếm thứ gì."
Lý Phàm khẽ gật đầu: "Ta vừa nghe ngươi nói trong mơ không ai tin tưởng ngươi..."
"Chuyện này là thế nào?"
Hàn Trung nghe vậy, nét mặt bỗng trở nên hơi kỳ lạ.
"Thật ra là..."
"Một trải nghiệm khá kỳ diệu của vãn bối. Ta từng kể với người khác nhưng không ai tin. Thậm chí còn báo lên Tiên Minh nhưng cuối cùng cũng không giải quyết được gì. Nếu như tiền bối thật sự có hứng thú với chuyện này ta có thể kể lại một lần."
Hàn Trung lo lắng nói.
Sau khi nhận được sự cho phép của Lý Phàm, hắn mới im lặng một lúc giống như sắp xếp từ ngữ. Sau đó mới chậm rãi nói: "Không biết bao nhiêu năm trước, ta đã làm một việc ngu xuẩn..."
Chỉ mới câu đầu tiên đã bị Lý Phàm cắt ngang.
"Không biết bao nhiêu năm trước là cái gì?" Lý Phàm nhìn tu sĩ Kim Đan cùng lắm chưa đến trăm tuổi ở trước mặt, khẽ chau mày.
Hàn Trung cười khổ: "Bởi vì vãn bối thật sự không biết từ khi ta rời khỏi Huyền Hoàng giới rồi quay trở lại rốt cuộc đã trôi qua bao nhiêu lâu. Người quen đã chết, thậm chí thân phận Tiên Minh ban đầu của ta cũng đã bị xóa bỏ bởi vì trôi qua quá lâu."
"Ngay cả Thiên Huyền Kính cũng không nhận ra ta. Không ít độ cống hiến †a tích lũy trước đây đều mất hết."
Lý Phàm nghe đối phương nói rời khỏi Huyền Hoàng giới, tim khẽ nhảy lên.
Và câu 'quay trở lại' ở phía sau càng khiến hắn chắc chắn đầu sỏ gây nên dao động không gian dị thường kia chính là Hàn Trung ở trước mặt.
Điều này khiến Lý Phàm không khỏi hiếu kỳ về cảnh ngộ của đối phương.
"Ngươi nói tiếp đi."
Hàn Trung thấy Lý Phàm không cười nhạo, không khỏi kinh ngạc.
Thuận tay cầm vò rượu bên cạnh lên uống một ngụm.
Sau đó kể tiếp: "Năm đó lúc ta còn trẻ tràn trề sức sống, luôn giữ thái độ nghỉ ngờ đối với mọi quyền uy."