Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1372 - Chương 1372: Toái Cốt Diện Nhất Tâm

Chương 1372: Toái cốt diện Nhất Tâm Chương 1372: Toái cốt diện Nhất TâmChương 1372: Toái cốt diện Nhất Tâm

Hắn cảm giác được trên mặt mình có chút ẩm ướt, chạm nhẹ vào mới phát hiện máu tươi không ngừng chảy ra từ lỗ mũi và hai mắt.

Tâm nhìn xung quanh mờ đi không rõ từ lúc nào.

Lý Tình lau sạch máu, nhân lúc cơ thể vẫn còn sức lực, gia tăng tốc độ bước đi.

Nhưng âm thanh ma quái bên tai không những không dừng lại, mà còn kịch liệt hơn.

"Khụ khụ..."

Lý Tình đột nhiên ho khan, ngay cả những mảnh vụn của lục phủ ngũ tạng cũng bị ho ra ngoài. Sau khi đi lên mấy chục bước, cơ thể cuối cùng cũng không trụ vững được nữa.

Hóa thành một vũng bùn lầy dưới sự vang vọng của vô số tạp âm.

Nhưng rất nhanh, cùng với máu thịt nhúc nhích trong hư không, một cơ thể mới được hình thành.

Có điều, những âm thanh ma quái ở khắp nơi kia dường như không có ý định buông tha Lý Tình.

Trước khi cơ thể mới kịp xuất hiện hoàn toàn, đã lại bị nghiền nát.

Vì thế, trên cầu thang dài dằng dặc này xuất hiện một cảnh tượng vô cùng kỳ lạ.

Một khối thịt không ra hình người, đang nhúc nhích, chật vật để leo lên.

Với mỗi lần vỡ vụn, rồi lại xuất hiện. Tổng lượng máu thịt dường như cũng ít đi một chút.

Tuy từ đầu đến cuối Lý Tình không bỏ cuộc, nhưng cuối cùng chỉ còn lại một cục thịt biến dạng đang giấy giụa, cuộn lại một cách vụng về.

Dù đã thảm tới mức như vậy rồi, nhưng giọng nói xung quanh vẫn không hề có dấu hiệu suy giảm.

Ngược lại càng trở nên hào hứng hơn. Giọng nói sắc bén, không nghe ra giọng của con người nữa, thay vào đó nó giống như đủ loại tạp âm vô nghĩa trong trời đất.

Đúng lúc mảnh máu thịt cuối cùng của Lý Tình sắp biến mất hoàn toàn.

Một luồng hư ảnh của hắc kiếm bỗng hiện lên.

Phát ra một tiếng kiếm nho nhỏ. Trong khoảnh khắc này, âm thanh của đám quỷ xấu xa xung quanh tạm thời bị áp chết

Nắm lấy khoảnh khắc duy nhất này, tốc độ của hư ảnh hắc kiếm đột nhiên bộc phát, hóa thành một hư tuyến, lao thẳng vào trong đại điện của tông môn.

Tuy cửa đại điện đang mở, nhưng nhìn từ ngoài vào bên trong đại điện một mảnh tối om.

Giống như vực thẳm, không thể nhìn thấy thứ gì.

Sau khoảnh khắc yên tĩnh đó, vô số giọng nói đột nhiên vang lên.

Giống như núi gào biển thét, ma khóc sói trul

"Ta đã nói là hẳn có thể mài!"

"Ha ha ha, thú vị, thú vị!"

"Tại sao lại cố ý bỏ qua cho hắn, tại sao? Tại sao không để ta nghiền nát hắn ra thành thịt nhão!"

"Đừng giả vờ nữa. Tự lừa gạt chính mình thú vị lắm ư?"...

Khác hoàn toàn với khung cảnh ồn ào đáng sợ bên ngoài đại điện.

Trong đại điện tông môn của Đại Đạo tông yên tĩnh lạ thường.

Ngoài ghế chưởng môn ở nơi cao nhất ra, trong đại điện rộng lớn chẳng còn gì khác.

Triệu sư tỷ yên lặng ngồi trên ghế.

Như một đứa trẻ ngồi ngay ngắn, thẳng lưng.

Hai tay đặt lên đùi.

Biểu cảm trên khuôn mặt cũng cứng đờ, bất động.

Lý Tình lặng lẽ liếc nhìn Triệu sư tỷ. Dung mạo của nàng dường như dừng lại ở thời điểm mười mấy tuổi.

Giống hệt như những gì đã thấy trong huyễn cảnh.

"Bái kiến Nhất Tâm thiên tôn."

Tuy bầu không khí tại hiện trường có chút kỳ lạ nhưng Lý Tình vẫn cung kính chắp tay hành lễ.

"Ngươi tới đây làm gì?"

0

Giọng nói trong trẻo của Triệu sư tỷ vang lên.

Nhưng nó không phát ra từ cơ thể của người đang ngồi trên ghế, mà từ mọi hướng trong đại điện tông môn.

Lý Tình không giấu diếm nữa, thẳng thắn nói: "Ta tới đây là vì công pháp Huyền Thiên giáo năm xưa.

'Thiên Địa Giao Chinh Phứ, 'Vạn Cổ Duy Ngã Quyết, Đoạn Hồn Chiếu Thần Công, Thiên Ai Địa Đỗng Kinh'..."

"Cuốn sách này vốn là của Huyền Thiên giáo ta, hôm nay nên để vật về với chủ." Lý Tình nghiêm túc nói.

Trong đại điện trầm mặc một lúc.

Sau đó Triệu sư tỷ không ngừng cười khẽ như thể vừa nghe được một câu chuyện gì đó vô cùng buồn cười.

"Người của Huyền Thiên giáo còn chưa chết hết ư?"

"Các ngươi làm sao biết được ta từng có được những công pháp này?"

"Ngoài những thứ này ra, ta vẫn còn khá nhiều thứ khác. Ngươi có muốn hay không?"

"Có muốn không?"

Câu nói này như thể được nói bởi những người khác nhau, với ngữ khí, ngữ điệu khác nhau.

Vang vọng trong đại điện tông môn, rất lâu không tiêu tan.

Nó khiến khung cảnh vốn đã có chút kỳ quái càng trở nên ghê rợn hơn.

Nhưng Lý Tình lại không hề tỏ ra sợ hãi: "Thiên tôn dám đưa, ta dám nhận."

Tiếng cười của Triệu sư tỷ đột nhiên dừng lại.

Lý Tình lập tức cảm nhận được có hàng nghìn con mắt từ các hướng khác nhau trong đại sảnh đang nhìn mình.

"Tàn dư của Huyền Thiên giáo..."

"Cho dù ta đưa cho ngươi thì sẽ thế nào? Ngươi có thể rời khỏi Đại Đạo tông của ta được ư?"

Chỉ còn một giọng nói lạnh lùng chất vấn.

Lý Tình mỉm cười: "Không thử thì làm sao biết được?"

Câu nói này có tính khiêu khích quá mạnh, cho dù hành vi của Lý Tình trong huyễn cảnh có đặc biệt, giờ phút này cũng giống như đã thực sự chọc giận tới Nhất Tâm thiên tôn.

Bên cạnh Lý Tình, hàng ngàn gương mặt bỗng nhiên xuất hiện trong đại điện vốn dĩ trống rỗng.

Vẻ mặt mỗi người mỗi khác, nhưng tất cả đều nhìn chằm chằm Lý Tình.

Từ bên dưới mỗi khuôn mặt trong bóng tối hư vô, những cánh tay trắng dã bỗng nhiên vươn ra tóm lấy Lý Tình.

Chẳng mấy chốc, Lý Tình đã bị những thân thể trắng bệch này bao phủ như thủy triều.

Như thể rất nhanh sẽ biến mất trong đại điện này. Nhưng... Một lúc sau, vô số tiếng la hét đột nhiên phát ra từ những khuôn mặt này.
Bình Luận (0)
Comment