Chương 1402: Mọi việc đều chuẩn bị (2)
Chương 1402: Mọi việc đều chuẩn bị (2)Chương 1402: Mọi việc đều chuẩn bị (2)
Điều này khiến các tu sĩ có mặt hoảng sợ, luống cuống tay chân.
Tuy lần thử nghiệm đầu tiên thất bại nhưng Tiên Minh cũng không trách tội
Ngược lại, hắn được an ủi bằng những lời nói tử tế.
Thậm chí còn đồng ý hứa hẹn với hắn, nếu Thiên Huyền Phong Linh trận thật sự nghiên cứu phát minh thành công, tổng bộ Tiên Minh sẽ ra mặt làm mai cho Hà Chính Hạo.
Để cho hắn và Hoành Như Thủy quay lại với nhau.
Nghe vậy, Hà Chính Hạo vừa nãy còn đang hấp hối.
Một giây sau, hắn lập tức nhảy bật dậy, bắt tay vào tiến hành thí nghiệm tiếp theo.
Hà Chính Hạo biết, tuy thế lực Hoành gia to lớn nhưng ở trước mặt Vạn Tiên Minh, căn bản không đáng nhắc đến.
Nếu như tổng bộ Tiên Minh ra mặt, nhất định gia trưởng sẽ không có lý do để cản trở hôn sự của hai người bọn họ.
Tưởng tượng khung cảnh sắp được trở về Hoành gia, Hà Chính Hạo đột nhiên cảm thấy có động lực.
Hắn quên hết tất cả mệt nhọc và cực khổ.
Cảnh tượng này khiến Lý Phàm liên tục lắc đầu.
"Nếu ngay cả thông tin trước đây của Hà Chính Hạo cũng đã được bọn họ điều tra rõ ràng, thiết nghĩ sự thăng tiến vượt bậc của hẳn sau khi gia nhập Hội hỗ trợ biển Tùng Vân cũng không thể che giấu được rồi."
"Phải xem khi nào Mặc Nho Bân tới tìm"
Một tia sáng chớp động trong ánh mắt Lý Phàm.
Nhưng từ trước đến giờ, việc thụ động chờ đợi không phải là phong cách làm việc của Lý Phàm.
Hắn quyết định chủ động tìm chuyện gì đó gây sự chú ý của Mặc Nho Bân.
Thân hình chớp động, Lý Phàm ra khỏi Linh Mộc giới.
Hắn nhanh chóng phi độn, nửa ngày sau đã tới biên giới châu Cửu Sơn.
Tại thời điểm này, châu Cửu Sơn đã không còn là bình nguyên rộng rãi trống trải, không một bóng người nữa rồi. Kể từ sau khi Ngũ Lão hội chủ động tạ lỗi, châu Cửu Sơn đã quay trở lại dưới sự thống trị của Vạn Tiên Minh.
Đây là nơi lần đầu tiên pháp tướng thiên tôn bày ra thần uy, thế nên nó đã thu hút rất nhiều tu sĩ đến đây quan sát.
Thậm chí còn có tu sĩ cố gắng nghiền ngẫm để ngộ ra thần thông sát thương của pháp tướng thiên tôn từ nơi này.
Hơn nữa, Vạn Tiên Minh đã đạt được lợi thế chiến lược tuyệt đối, trong một khoản thời gian sẽ không bị quấy nhiễu bởi sự tiến quân của Ngũ Lão hội.
Thế nên nơi vốn là vùng đất hoang dã biên cảnh, nay lại trở nên hết sức náo nhiệt.
Việc xây dựng thiên thành huyền không mới vẫn chưa được hoàn thành, hầu hết các tu sĩ đang nghỉ ngơi trong một pháo đài phòng thủ trên mặt đất.
Các tu sĩ vẫn vô cùng phấn khích khi kể về trận đại chiến trước đó với Ngũ Lão hội.
Trong lúc lặng lẽ ngồi biến đổi dung mạo ở trong góc, Lý Phàm lắng nghe các tu sĩ nói chuyện bên trong pháo đài.
"Ngươi nghe gì chưa, hình như Tiên Minh không có ý định xây thành huyền không ở châu Cửu Sơn này."
"Hả? Lời này có ý gì?"
"Chẳng phải vì không gian nơi này không ổn định. Tuy pháp tướng thiên tôn đã cày nát châu Cửu Sơn này rồi nhưng không có thay đổi tính đặc biệt của không gian. Truyền tống trận không thể sử dụng ổn định ở đây."
Vừa dứt lời, mọi tu sĩ đều lao nhao hiểu ra. "Không xây dựng thành huyền không... Vậy một địa bàn rộng lớn như vậy, Vạn Tiên Minh cũng không thể không quản chứ?"
"Khó nói lắm. Lúc trước còn có thể dựa vào chín ngọn núi để xây thành trì. Hiện tại chỗ này chỉ là vùng đất bằng phẳng, căn bản không có nguy hiểm để phòng thủ. Quan trọng nhất là không có cách nào sử dụng truyền tống trận, một khi bị bao vây thì không thể nhận được trợ giúp nhanh chóng. Bất luận là phòng ngự hay hiệu quả đều quá kém."
"Các ngươi thì biết cái gì! Ngũ Lão hội đã bị Vạn Tiên Minh chúng ta đánh tới mức đích thân tới cầu hòa rồi, chẳng lẽ bọn họ còn dám chủ động xâm chiếm? Vậy thì còn có nguy hiểm gì nữa?"
"Vị đạo hữu này thật sự quá ngây thơ, ngươi không biết bằng thời cổ không có quy tắc cố định ư. Sao có thể phân định anh hùng chỉ với thắng bại nhất thời? Lần trước có thể thắng được là do Vạn Tiên Minh chúng ta xuất quân đánh úp bất ngờ thôi. Theo ta thấy, nếu như song phương tái chiến, thắng bại còn chưa chắc à!"
"Trước trước khi Vạn Tiên Minh chúng ta bại trận, ngươi cũng nói như Vvậy."...
Tu sĩ trong pháo đài vô cùng hứng thú với việc bàn luận về thế cục Huyền Hoàng giới.
Bên nào cũng cho là mình đúng, tranh luận không ngừng nghỉ, không ai phục ai. Náo nhiệt vô cùng.
Lý Phàm quan sát xung quanh một vòng, phát hiện trừ hắn ra còn có một vị cũng đang gióng tai lắng nghe, không tham dự với cuộc bàn luận của tu sĩ.
Trông dáng vẻ người này không quá ba mươi tuổi, mặc áo màu đen dài, mái tóc trắng bạc cột gọn gàng. Nghe cuộc thảo luận của mọi người, ánh mắt hắn hiện ra một tia khinh thường.
Hiển nhiên là hắn không đồng ý với quan điểm của các tu sĩ đang có mặt.
Lý Phàm khẽ mỉm cười, mua một bình linh tửu thượng hạng và ngồi xuống trước mặt đối phương.
"Đạo hữu, xưng hô như thế nào?" Lý Phàm mỉm cười, rót một chén rượu cho tu sĩ tóc bạc.
"Hửm”" Đối với hành động vô cớ lấy lòng của Lý Phàm, vị tu sĩ tóc bạc tỏ vẻ cảnh giác.
Hắn không trả lời câu hỏi của Lý Phàm mà chỉ nheo mắt lại, không ngừng quan sát vị tu sĩ tỏ ra quen biết này.
"Ha ha, đạo hữu không cần đa nghi. Ta vừa nhìn đã thấy đạo hữu khí vũ hiên ngang, không giống người thường, trong lòng cũng có khoảng trống. Ta cũng rất tò mò về cục diện tương lai của châu Cửu Sơn, cho nên mạo muội muốn hỏi ý kiến của đạo hữu."