Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1403 - Chương 1403: Châu Tự Do Buôn Bán

Chương 1403: Châu tự do buôn bán Chương 1403: Châu tự do buôn bánChương 1403: Châu tự do buôn bán

Tu sĩ tóc bạc nhìn gương mặt chân thành của Lý Phàm, hắn do dự hồi lâu, cuối cùng cũng từ bỏ cảnh giác.

Sau khi nốc cạn linh tửu, tu sĩ tóc bạc truyền âm: "Ha ha, coi như ngươi hỏi đúng người rồi!"

"Ta tên Tân Hồng Chương, nếu luận về trình độ linh thông tin tức, những người ở đây hoàn toàn không thể sánh được với ta!"

Lý Phàm nghe vậy, vội vàng châm thêm một chén rượu nữa cho Tân Hồng Chương.

Tân Hồng Chương rất hài lòng với thái độ của Lý Phàm, truyền âm tiếp: "Nể tình ta và ngươi có duyên, ta sẽ tiết lộ một chút với ngươi. Ngươi nhất định không được truyền ra ngoài."

Lý Phàm gật đầu lia lịa.

"Thật ra thì những người đó nói đúng, Vạn Tiên Minh không có ý định xây dựng thành huyền không ở châu Cửu Sơn. Nhưng điều đó không có nghĩa là Vạn Tiên Minh muốn vứt bỏ nơi này."

"Ngược lại, Vạn Tiên Minh quyết định thành lập một châu tự do mua bán đầu tiên trong lịch sử ở nơi này."

"Ổổ? Châu tự do mua bán ư?” Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của đối phương, Lý Phàm không khỏi hứng thú: "Đây là ý gì?"

Tân Hồng Chương đắc ý: "Ngươi biết thương hội Vạn Pháp chứ? Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão hội đối đầu với nhau nhiều năm, đôi bên đều cấm lưu thông hàng hóa của mình. Mà thương hội Vạn Pháp ở châu Cửu Sơn là mảnh đất hòa hoãn xung đột giữa hai bên, bất luận là Vạn Tiên Minh hay là Ngũ Lão hội đều không quản được nó. Cho nên thương hội Vạn Pháp có thể quang minh chính đại buôn bán các loại bảo vật quý giá. Tuy, họ cố định lên giá nhưng vẫn có tu sĩ từ ngàn dặm xa xôi tới mua liên tục."

"Tuy nhiên, đây là những chuyện đã xưa rồi, pháp tướng thiên tôn hiển uy, cả châu Cửu Sơn bị san thành bình địa. Tuy thương hội Vạn Pháp không bị xóa sổ hoàn toàn nhưng tổn thất cũng rất nghiêm trọng, muốn khôi phục trở lại như trước đây, rất khó... Tân Hồng Chương lắc đầu.

"Có điều, người đứng đầu thương hội Vạn Pháp quả thật tài giỏi, không ngờ thuyết phục được Vạn Tiên Minh giải trừ hạn chế mua bán ở châu Cửu Sơn này. Tu sĩ của Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão hội đều có thể tới nơi này tự do giao dịch vật liệu cần thiết. Chỉ cần bọn họ trả một khoản thuế nhỏ là được."

"Tiên Minh chủ đạo, cùng với sự trợ giúp từ thương hội Vạn Pháp có kinh nghiệm phong phú. Ta nghe nói đã âm thâm đạt thành hiệp nghị với Ngũ Lão hội, bảo đảm sau này nếu có khai chiến nữa, song phương cũng không lựa chọn khai chiến tại châu Cửu Sơn..."

"Nhân tiện, người có biết ý nghĩa của việc xác nhận giao dịch an toàn tự do là như thế nào không?" Tân Hồng Chương nhìn chằm chằm Lý Phàm.

Lý Phàm gật đầu, ánh mắt lộ vẻ kích động.

"Ta có thể tưởng tượng được một vùng hoang vu châu Cửu Sơn hôm nay, không bao lâu sẽ trở nên vô cùng phồn hoa. Thậm chí có khả năng còn muốn vượt qua tứ đại châu vực trong nội địa. Nếu có thể nắm bắt được cơ duyên ngàn năm có một này, hiển nhiên có thể nghịch thiên cải mệnh.." Tân Hồng Chương uống thêm một chén linh tửu để trút bỏ nội tâm kích động.

"Nếu không phải vì nguyên nhân này, ta sẽ không từ vạn dặm để tới vùng biên cảnh xa xôi này."

Lý Phàm cúi đầu trâm mặc hồi lâu, dường như đang tiêu hóa tin tức chấn động này.

Sau đó hắn ngẩng đầu lên, tràn đầy cảm kích nói với Tân Hồng Chương: "Tin tức nội bộ quan trọng như thế, vậy mà đạo hữu lại tùy tiện nói với một người qua đường bèo nước gặp nhau như ta..."

Tân Hồng Chương xua tay: "Ha ha, nếu không phải ngươi chủ động cùng ta nói chuyện, lại thêm bình rượu ngon, ta sẽ không nói việc này cho ngươi biết đâu." "Thật ra thì chuyện này không phải tuyệt mật gì cả. Công báo của Tiên Minh không lâu sau sẽ truyền ra. Ta và ngươi chẳng qua là biết trước bọn họ một thời gian mà thôi."

"Đúng rồi, nếu đạo hữu có dư dả độ cống hiến trong tay thì không ngại có thể lưu ý đến việc mua tư cách động phủ ở châu Cửu Sơn."

"Ta dám đánh cuộc, trong vòng mười năm, giá của động phủ nơi đây ít nhất có thể tăng lên gấp bội! Thậm chí có khi tăng gấp ba gấp bốn lần cũng không thành vấn đề. Nếu có thể vừa bắt đầu đã mua lấy vài tòa động phủ, chờ sau này bán đi..."

"Quả thực chính là mua bán không vốn vạn lời!"

Tân Hồng Chương lặng lẽ truyền âm. "Tân đạo hữu thật là có tầm nhìn xa trông rộng!" Lý Phàm giống như vừa tỉnh mộng từ trong cơn mơ, hắn vỗ đầu mình: "Sao ta lại không nghĩ tới chuyện này nhỉ?"

Hản không ngừng khen ngợi, tâng bốc đối phương.

Uống nhiều linh tửu, lại còn nghe Lý Phàm nịnh nọt, Tân Hồng Chương không khỏi có chút lâng lâng.

Bỗng nhiên, hắn nhận ra Lý Phàm dường như đang do dự điều gì.

Cuối cùng, như thể đã hạ quyết tâm, hắn thần thần bí bí truyền âm: "Tân đạo hữu đối đãi với ta như thế, ta cũng không thể hẹp hòi."

"Thật không dám giấu, ta có một môn công pháp bí mật tên là 'Thần Lâm Thân. Nếu như đạo hữu không chê, ta sẽ truyền thụ nó cho ngươi." Thấy Lý Phàm thận trọng như thế, Tân Hồng Chương mỉm cười, không cho là đúng.

"Ta thấy đạo hữu chẳng qua chỉ là tu vi Nguyên Anh, cái bí pháp gì đấy của ngươi có thể mạnh đến cỡ nào chứ?" Tân Hồng Chương khẽ lắc đầu: "Ta kể bí văn cho ngươi nghe, cũng không cần phải báo đáp gì. Thần Lâm Thân gì đấy, ngươi cứ giữ lại cho mình đi."

Lý Phàm nghe vậy, trong phút chốc sắc mặt trở nên có chút khó coi.
Bình Luận (0)
Comment