Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 141 - Chương 141. Chương 141: Thủy Long Ngâm Đáy Biển

Chương 141. Chương 141: Thủy Long Ngâm đáy biển Chương 141. Chương 141: Thủy Long Ngâm đáy biển

Xung quanh miệng núi lửa tập trung rất nhiều tu sĩ.

Họ không để ý tới nước biển sôi sùng sục, cũng chẳng chút quan tâm đến cảnh tượng kỳ lạ khi núi lửa phun trào dưới đáy biển.

Mọi sự chú ý đều đổ dồn vào Trương Hạo Ba đang nhắm mắt ngồi thiền cách đó không xa.

Sau khi Lý Phàm đến gần, những lời bình luận lầm bầm lọt vào trong tai.

“Trận thứ nhất vừa nãy là Luyện Khí trung kỳ, sao hình như thời gian kiên trì không lâu hơn trước đây là bao?”

“Ngươi thì hiểu cái gì? Không nhìn thấy sức mạnh trong các chiêu thức của hắn cũng gần giống với Luyện Khí sơ kỳ à? Rõ ràng là đang tập quen với sức mạnh sau đột phá.”

“Khá lắm, ta thấy lần này nhất định có thể kiên trì trong thời gian uống hai chén trà!”

...

Trong tiếng bàn luận của mọi người, Trương Hạo Ba chợt mở mắt, đột ngột đứng dậy.

Vẻ mặt bình tĩnh, lao vào trong miệng núi lửa.

Đám đông xem náo nhiệt cũng không theo kịp.

Chỉ có một màn nước ở giữa sáng lên, khung cảnh bên trong động phủ hiện ra.

Mười bảy khôi lỗi đó dường như không đơn giản chỉ là những vật thể chết.

Sau năm lần bảy lượt bị Trương Hạo Ba khiêu khích, chúng đã đoán trước rằng hắn sẽ quay lại, nên đã phục kích trước ở cửa động phủ.

Vừa bước vào, lập tức phát động tấn công.

Trương Hạo Ba không hoảng loạn, với hai mươi tư thanh thủy kiếm xanh thẳm bảo vệ bên cạnh, chặn từng đòn tấn công của đám khôi lỗi.

Còn bản thân nhảy về phía trước, không ngừng lao thẳng vào khoảng trống giữa những khôi lỗi.

Trong nháy mắt đã đột phá vòng vây, đi ra ngoài phạm vi bao vây của đám khôi lỗi.

Sau đó bay lên, lơ lửng giữa không trung.

“Ủa? Hắn muốn làm gì?”

“Không đơn giản chỉ là phòng thủ nữa? Thế này là hắn muốn lấy công thay thủ?”

Trong tiếng reo hò của đám đông, chỉ thấy Trương Hạo Ba đang nhìn chằm chằm vào khôi lỗi ở bên dưới, ánh mắt như có điện, hai tay tạo nên một pháp quyết.

Trong nháy mắt, tốc độ của hai mươi tư thanh thủy kiếm đột nhiên tăng lên gấp mấy lần.

Như cuồng phong bão táp, đổ ập xuống đầu xuống mặt đám cơ quan khôi lỗi này.

Thủy kiếm như ma quỷ không ngừng nhảy múa, tạo ra vô số ảo ảnh. Thoạt nhìn cảnh tượng, những bóng xanh ngang dọc đan xen, như thể có hàng trăm thủy kiếm xuất hiện cùng lúc.

Cơ thể của cơ quan khôi lỗi cực kỳ cứng rắn, thủy kiếm chém lên người nó cũng không lưu lại chút dấu vết gì. Chỉ có thể khiến động tác của nó hơi chậm lại một chút.

Nhưng đợi chúng vừa hồi phục lại sau thời gian ngắn ngủi này, công kích của thủy kiếm lại lũ lượt kéo đến.

Nên động tác của bọn chúng lại rơi vào tình trạng cứng ngắc.

Sự tấn công của thủy kiếm như thác nước ào ạt, không hề ngừng nghỉ, khiến những cơ quan khôi lỗi này chỉ có thể đỡ đòn.

Trương Hạo Ba vậy mà lại trấn áp mười bảy khôi lỗi bằng sức của mình!

Bên ngoài động phủ, các tu sĩ nhìn thấy cảnh tượng này đều không nói lên lời, trong lòng kích động không thôi.

“Trương Hạo Ba này thật sự ở Luyện Khí trung kỳ ư? Cái hắn luyện là công pháp gì? Mạnh thật đấy!”

“Nghe nói hắn mới tu đạo hơn một năm thôi? Đúng là đấng kỳ tài!”

“Các đạo hữu mau xông lên, ta thấy những khôi lỗi này đã bị đánh đến mức không ngóc đầu lên được. Đây thực là thời cơ quá tốt để chúng ta thăm dò động phủ!”

Không biết là ai trong đám người đó đột nhiên kích động.

Điều này nghe có vẻ hợp lý, mọi người bắt đầu rục rịch.

Đúng lúc này, một người đàn ông với thân hình to khỏe lắc đầu, nói: “Ta thấy không phải vậy. Chiêu thức này của Trương đạo hữu quả thực rất đáng sợ, nhưng đáng tiếc sẽ tiêu hao rất nhiều nguyên khí, không duy trì được lâu. Chỉ e thời gian kiên trì lần này, còn không lâu bằng lần trước.”

Mọi người nghe xong đều sửng sốt. Sau một hồi suy nghĩ, tất cả đều chậm rãi gật đầu.

Lý Phàm nhìn chằm chằm Trương Hạo Ba trong màn nước, khẽ cau mày.

Chiêu thức vừa rồi Trương Hạo Ba dùng, đương nhiên Lý Phàm biết rất rõ đó là sát chiêu của Định Hải Thần Kiếm.

“Thủy Long Ngâm.”

Kiếm như rồng múa, tùy ý tung hoành. Phạm vi tấn công rộng, tốc độ xuất kiếm nhanh, lực sát thương mạnh mẽ.

Quả là uy lực bất phàm.

Có điều cần tiêu hao linh lực cực mạnh để chống đỡ, bình thường chỉ Trúc Cơ kỳ mới có thể thi triển.

Lúc trước Bách Lý Trần kia tuy cũng ở Luyện Khí trung kỳ, công pháp hắn tu hành cũng là bản hoàn chỉnh của “Định Hải Thần Kiếm” nhưng không thể xuất ra chiêu này.

Điều khiến Lý Phàm cảm thấy khó hiểu chính là thiên phú của Trương Hạo Ba tuy vượt xa Bách Lý Trần.

Nhưng suy cho cùng, hắn cũng chỉ ở Luyện Khí trung kỳ mà thôi.

Chiêu Thủy Long Ngâm này chắc chắn không thể tồn tại lâu.

Tuy nhiên, nhìn dáng vẻ Trương Hạo Ba hiện giờ như thể đã tính trước mọi việc, hoàn toàn không lo lắng chút nào việc linh lực không đủ.

Vì sao lại thế?

Lúc Lý Phàm thấy khó hiểu, bất chợt hắn đã nhận ra gì đó, vẻ mặt khẽ động, nhìn xung quanh.

Trong biển sâu, từng đốm sáng xanh nhỏ bé từ bốn phương tám hướng hội tụ lao đến, bay về trong động phủ Thiên Dương.

Lý Phàm vươn tay, chặn lại một đốm sáng xanh, để vào tay xem xét.

“Linh khí thuộc tính thủy tinh thuần...”

Trong nháy mắt nghĩ tới gì đó, Lý Phàm bừng tỉnh.

Ngay tức khắc hắn làm ra quyết định chính xác nhất.

Như Ảnh Tùy Hình Quyết thoáng chốc bị kích phát, thân hình hắn giống như một ảo ảnh, vọt vào trong miệng núi lửa.

Người còn lại còn đang ngạc nhiên trước những đốm sáng xanh càng ngày càng nhiều.

“Thuỷ Linh Thể! Trương Hạo Ba này vậy mà là Thuỷ Linh Thể!”

Có người cuối cùng cũng phản ứng lại, giọng kinh ngạc nói.

“Ta hiểu rồi, Thuỷ Linh Thể, linh khí thân hòa. Chỉ cần ở trên biển rộng này thì hắn không cần lo về vấn đề linh khí. Cho dù tiêu hao có nhanh cỡ nào, dưới sự bổ sung của linh khí thuộc tính thủy xung quanh không đâu không có cũng có thể nhanh chóng khôi phục!”

“Vậy chẳng phải là nói...”

“Đệt, bị người giành trước rồi!”

“Các đạo hữu xông lên!”

Các tu sĩ Luyện Khí tỉnh ngộ lại, dồn dập giống như Lý Phàm, chen lấn vọt vào trong miệng núi lửa, ý đồ tìm kiếm cơ duyên tạo hóa.

Bình Luận (0)
Comment