Chương 1413: Chuyện Vân Thủy năm đó
Chương 1413: Chuyện Vân Thủy năm đóChương 1413: Chuyện Vân Thủy năm đó
Tương tự như "Mộng du” của người phàm, nói ra thì đây cũng là loại chứng bệnh của tu sĩ.
"Chẳng lẽ, Thiên Y chỉ dẫn ta tới đây chính là vì để cho ta giảm bớt đau khổ của Hãn Hải?"
"Cũng không đến mức vậy, cũng là chuyện đơn giản, tăng cường cấm chế phong ấn..."
"Nhất định có thâm ý bên trong."
Lại ngẫm nghĩ một lát, Lý Phàm đưa ra quyết định.
Một luồng thần thức nhỏ đến mức gần như chẳng có gì, xuyên qua màng ánh sáng phòng ngự màu lam, tiến vào bên trong quả cầu. Một hạt châu trắng xanh đan xen trôi nổi ở giữa không trung.
Cùng loại với Thương Hải châu nhưng lại có sự khác biệt rõ ràng.
Hạt châu xoay tròn nhanh chóng, hai màu xanh trắng bên trên lại có một chút màu đen, nhìn rất chướng mắt.
Giống như ác mộng, cứ quấn quýt lấy hạt châu màu xanh trắng không cách nào xua tan.
"Bản thể của Hãn Hải đã biến mất, chỉ còn lại có hạt châu này thôi."
Lý Phàm đang tra tìm một phen, phát hiện trong này không còn thứ gì khác, cảm thán nói.
"Xem ra màu đen kia chính là nguyên do tra tấn Hãn Hải..."
Lý Phàm do dự một lát, cuối cùng vân đưa luồng thần thức này đi vào bên trong đó.
Trời đất như quay cuồng.
Giống như tiến vào bên trong Vẫn Tiên cảnh, hòa vào làm một với thân thể mới.
Chỉ là mình không thể khống chế, chỉ có thể bị động quan sát, trải qua những chuyện xảy ra với cơ thể này.
"Thiên Y tôn giả đã biến mất rất lâu, cũng không biết chuyện có thể thành hay không."
Hãn Hải ngồi ngay ngắn ở phía trên đại điện tông môn, dưới chân là quy xà Thái Nhất có kích cỡ như rùa đen bình thường, buồn rầu nói ra.
"Thiên Y tôn giả trước khi rời đi có nói, việc này ít nhất được chín phần chắc chắn. Ngươi và ta vẫn nên có lòng tin vào hắn." Khác với mặt mày ủ dột của Thái Nhất, Hãn Hải dường như vô cùng thư thả, cười trấn an nói.
Thái Nhất khẽ lắc đầu, cuộn quy xà tiến vào trong thân xác.
"Ta còn có thể sống mười vạn tuổi, có gì phải sợ? Nếu không được thật, ta tùy tiện tìm hồ nước nào đó ngủ một giấc. Kiếp nạn gì cũng đi qua, còn có thể làm khó dễ được ta sao?"
"Cũng có nghe tiểu tử Tân Đường kia nói, có mấy môn phái khác đã ngồi không yên."
"Gần đây đã bắt đầu âm thâm lan truyền những lời như đầu hàng đi..."
Hãn Hải lạnh lùng hừ: "Chưa chiến đã nói bại, loại cặn bã này, ắt có Thiên Tuyệt tôn giả xử lý bọn họ!"
Thái Nhất cười khổ: "Nào có gì mà chưa chiến đã nói bại. Trận chiến này cũng diễn ra quá lâu rồi, tất cả mọi người đã cạn kiệt sức lực. Lúc này mới bất đắc di...
"Nếu nói thì cũng không thể đều trách bọn họ được. Thực sự trận chiến này quá dài, một chút hi vọng cũng không nhìn thấy..."
Hãn Hải giận dữ quát, cắt ngang lời Thái Nhất: "Đủ rồi!"
"Tại sao ngươi cũng nghĩ như vậy chứ?"
"Chúng ta rơi vào tình cảnh như vậy, chẳng lẽ bên kia tốt hơn được sao?"
"Chuyện cho tới bây giờ, ai kiên trì thì người đó sẽ trụ được đến cuối cùng. Nếu như lại đầu hàng ngay lúc này, như vậy sự hy sinh của vô số đồng bào trước đó có ích gì chứ?”
Thái Nhất thở dài, trâm mặc không nói.
Bên trong đại điện yên lặng như tờ. Qua rất lâu, như muốn xoa dịu không khí khó xử của hai bên.
Thái Nhất lại chủ động mở miệng nói: "Nói đến Thiên Tuyệt tôn giả, hình như ta chưa từng nhìn thấy hắn..."
Đúng lúc này, bên ngoài chợt có tiếng kêu thảm thiết của đệ tử truyền đến.
"Tôn giả..."
"Không!"
"Mau trốn, tôn giả điên rồi!"...
Tiếng kêu thảm thiết này đến rất bất ngờ, Hãn Hải và Thái Nhất đồng loạt thay đổi sắc mặt.
Không cần giải thích, hai người đồng loạt hóa thành hai tia sáng xanh và đen, lao thẳng đến nơi phát ra tiếng thét.
Trên không trung, bọn họ thấy được cảnh tượng khó mà quên được. Thiên Tuyệt tôn giả mà bọn họ vô cùng kính ngưỡng, đang nhắm hai mắt.
Tay cầm Thiên Sát Kiếm, tùy ý giết hại đệ tử của Vân Thủy Thiên Cung.
Với tu vi của Thiên Tuyệt tôn giả, dưới công kích của hắn, các đệ tử căn bản không thể nào phản kháng lại được.
Từng đường kiếm màu đen lóe qua, vô tình lấy đi tính mạng của các đệ tử tông môn.
Khóe mắt Hãn Hải co rút, giận dữ hét: "Dừng tay!"
Bàn tay lớn màu xanh lam từ trên trời giáng xuống, đánh về phía Thiên Tuyệt.
Thiên Tuyệt không thèm nhìn lấy Hãn Hải một cái, Thiên Sát Kiếm chỉ đánh ra một đường kiếm thì bàn tay lớn màu xanh lam bị xé rách. Sau đó kiếm quang không giảm đi uy lực, đánh về phía Hãn Hải.
"Cẩn thận!"
Thái Nhất hóa thành bản thể, dùng vỏ ngoài rắn chắc của mình đỡ được kiếm quang màu đen kia.
Ầm!
Bên trong tiếng chấn động to lớn, Thái Nhất bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
Hãn Hải lúc này cũng khôi phục lại một chút lý trí.
"Ngươi ngăn cản Thiên Tuyệt, ta yểm hộ các đệ tử rút đi!"
Nói xong từng đường tơ màu lam bay về các nơi Vân Thủy Thiên Cung.
Muốn cứu các đệ tử đang chạy trốn tán loạn.
Nhưng... Đúng lúc này, Thiên Sát kiếm chợt bộc phát ra ngàn vạn ánh sáng màu đen.
Kích phát sau mà lao đến trước, ngăn lại tất cả chiêu thức cứu viện của Hãn Hải!
Ánh sáng màu đen xuyên qua mỗi một sợi tơ màu lam, dẫn dắt chúng nó ngay lập tức quay lại bên người Hãn Hải.
Sau đó thời khắc Hãn Hải chưa kịp phản ứng, giống như một cây kim ghim hắn lại giữa không trung!
"Ngươi không phải Thiên Tuyệt tôn giả?"
Hãn Hải tuy tứ chỉ không cách nào động đậy, nhưng vẫn có thể nói chuyện được.