Chương 1414: Chuyện Vân Thủy năm đó (2)
Chương 1414: Chuyện Vân Thủy năm đó (2)Chương 1414: Chuyện Vân Thủy năm đó (2)
Hắn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
"Ngươi rột cuộc là ai?" Hãn Hải tức giận mà tuyệt vọng gào lên.
Thiên Tuyệt tôn giả căn bản không nhìn đến Hãn Hải.
Nhắm mắt lại, chỉ huy Thiên Sát kiếm, vô tình lấy đi tính mạng đám đệ tử còn lại của Vân Thủy Thiên Cung.
Mà Hãn Hải thân là chưởng môn lại chỉ có thể bất lực nhìn từng đệ tử chết thảm trước mặt mình.
"Không... Không..."
Sau khi khiến Vân Thủy Thiên Cung trừ bọn họ ra thì chẳng còn khí tức sự sống nào nữa.
Hãn Hải ngay cả tiếng chửi cũng không nói ra được khỏi miệng nữa.
Toàn thân run nhè nhẹ, trong mắt đều là máu và nước mắt.
"Ngươi... Rốt... Cuộc... Là... Ai..."
Đối mặt với lời chất vấn của Hãn Hải;Thiên Tuyệt tôn giả" kia cuối cùng cũng quay đầu "nhìn sang".
Đôi mắt vẫn không mở ra, giọng nói cũng là có chút kỳ lạ.
Lúc liền mạch lúc ngắt quãng, lúc to lúc nhỏ.
"Ta là ai?"
".. Ngươi đoán xem?”
Lúc nói đến lời này, tay trái của hắn bỗng nhiên nắm lại.
Xung quanh đã yên tĩnh từ lâu, ngoại trừ Hãn Hải và Thái Nhất ra, không còn ai khác của Vân Thủy Thiên Cung còn sống sót, giờ phút này vậy mà lại đồng thời vang lên tiếng kêu rên đau đớn trước khi chết của chúng đệ tử.
Hãn Hải bị ghim giữa không trung, không cách nào động đậy, nhìn đến từng bóng người trong suốt xuất hiện ngay thi thể của các đệ tử.
Dường như vẫn dừng lại khoảnh khắc ngay trước khi tử vong, trên mặt của bọn họ tràn đầy hoảng sợ và tuyệt vọng.
"Thiên Tuyệt tôn giả" kia không chỉ đơn giản là "giết chết"!
Mà chính là muốn để các đệ tử của Vân Thủy Thiên Cung mãi mãi sống trong nỗi đau đớn ở khoảnh khắc trước khi chết đi này!
Rốt cuộc là có oán giận cỡ nào mới làm ra chuyện ác độc đến vậy chứ? Hận thù trong lòng lên đến mức cùng cực, Hãn Hải bộc phát ra toàn bộ sức lực, muốn thoát khỏi khống chế.
Nhưng căn bản không có cách di chuyển được những tia sáng đen xuyên qua cơ thể mình kia, ngược lại bởi vì phản chấn khiến cho cơ thể thất khiếu chảy máu, thê thảm vô cùng!
Hãn Hải chỉ có thể trơ mắt nhìn người trước mắt biến các đệ tử đã chết thành dạng chết nhưng không chết mà sống nhưng không sống!
"Thiên Tuyệt tôn giả, sát phạt chỉ đạo."
"Thủ đoạn như thế, tuyệt đối không phải hắn có thể làm được."
"Không đúng, không đúng..."
Hai mắt của Hãn Hải thất thần, trong miệng thì thào nói nhỏ. Sau một lát, dường như nghĩ tới điều gì, cơ thể Hãn Hải hơi rung: "Thiên Y? Ngươi là Thiên Y2"
Khi Hãn Hải bật lên lời này, bóng người đang tra tấn đám đệ tử của Vân Thủy Thiên Cung kia có hơi dừng lại.
Sau đó trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị.
"Thiên Y..."
"Ha ha ha, khá lắm. Ta chính là Thiên Y!"
Nghe thấy lời đó, thế giới trong mắt Hãn Hải thay đổi vô biên.
Dáng vẻ giết người của "Thiên Tuyệt tôn giả" ban đầu trong khoảnh khắc bất ngờ biến thành dáng vẻ của Thiên Y!
Mắt đầy từ bi, ra vẻ đạo mạo. Lại làm ra chuyện khiến người ta sởn gai óc!
Mà những đường kiếm màu đen ghim chặt Hãn Hải kia cũng biến thành từng chiếc kim nhỏ màu đen!
"Quả nhiên là thết"
"Vì sao! Thiên YI"
Hãn Hải tự cho là khám phá ra chân tướng, phát hiện ra chuyện kinh thiên động địa mà gào thét lên.
"Vì sao! Vì saol"
Hắn không ngừng chất vấn.
Mà Thiên Y lại ngoảnh mặt làm ngơ, vẻ mặt từ đầu đến cuối chẳng có chút thay đổi nào.
Chỉ là trong con ngươi đục ngầu kia dường như mang theo chút tán thưởng, nhìn đám đệ tử của Vân Thủy Thiên Cung "sống dậy".
Giống như đang thưởng thức kiệt tác của mình vậy.
Các đệ tử mới sống dậy đầu tiên là vẻ mặt mờ mịt, nhìn cơ thể trong suốt của chính mình, sau đó nhìn khắp bốn phía xung quanh.
Nhưng từ từ bọn họ cũng ý thức được chuyện gì đang xảy ra trên người mình.
Hãn Hải gào thét khiến làm cho bọn họ biết được rốt cuộc ai là kẻ cầm đầu.
"Thiên Y!"
"Thiên Y!"
Tiếng gào thét oán hận liên tiếp vang vọng bên trong Vân Thủy Thiên Cung.
Khiến cho người ta rùng mình.
Mà Thiên Y kia giống như đang nghe bản nhạc tuyệt diệu vậy, trên mặt thế mà lộ ra vẻ say mê.
Điều này khiến mọi người trong Vân Thủy Thiên Cung khó có thể khống chế được tâm tình của bản thân, hận không thể ăn thịt Thiên Y.
Nhưng bọn họ vẫn đang bị Thiên Y khống chế, chỉ có thể phát ra tiếng gào thét đau khổ vô ích.
Lại không cách nào có hành động phản kháng nào.
Không biết đi qua bao lâu, Thiên Y dường như đã nghe đủ, sắc mặt chợt biến đổi.
Hắn hừ lạnh, bóng tối vô tận thôn phệ lấy tất cả mọi người trong Vân Thủy Thiên Cung. ...
Hình ảnh bị cắt ngang.
Chờ lúc có ánh sáng xuất hiện thì đến cảnh tượng không lâu trước đó, Hãn Hải và Thái NHất trò chuyện trong đại điện.
"Xem ra, ác mộng này giống như trí nhớ, cũng là nguyên do tra tấn Hãn Hải." Lý Phàm âm thầm suy nghĩ.
Dưới góc nhìn của Hãn Hải, lại lần nữa quan sát mấy lần đoạn ký ức này, sau khi xác nhận không có gì khác thường, luồng thần thức này của Lý Phàm muốn rời khỏi nơi này.
Nhưng điều khiến Lý Phàm không ngờ tới là hắn thế mà không thể nào đi ra được!
Cảnh tượng này cứ đang không ngừng tuần hoàn lặp đi lặp lại, vô cùng gần gũi với chiều không gian thực tại.
Nếu như nói còn có thể thức tỉnh từ huyễn mộng hay ký ứuc.
Nhưng làm sao có thể từ thực tế trở về thực tế?