Chương 1422: Chung giải Tiên Phàm mê
Chương 1422: Chung giải Tiên Phàm mêChương 1422: Chung giải Tiên Phàm mê
Theo hình dạng không ngừng khôi phục, nét mặt trên mặt Lý Phàm cũng đần trở nên nghiêm trọng.
Sau khi ảnh bán thân cuối cùng xuất hiện trước mặt Lý Phàm...
Hắn cố gắng khống chế biểu cảm trên mặt, cố gắng che giấu kinh sợ trong lòng.
Nhìn chằm chằm hình ảnh trên không trung, nhìn rất lâu.
Lý Phàm dùng âm thanh trầm thấp hỏi: "Ngươi... Xác định không làm sai?"
Cho dù biết là câu nói nhảm, nhưng Lý Phàm vẫn hỏi như vậy.
Đúng như dự đoán, phản ứng của La Tố Chân hết sức kích động: "Sai? Ngươi có thể nghi ngờ ta..."
Không chờ đối phương nói xong, Lý Phàm bèn hít sâu một hơi, tay áo vung lên, thu La Tố Chân kèm theo tất cả sự vật trong động phủ vào trong Ngũ Hành động thiên trấn áp lại.
Sau đó lại xóa đi toàn bộ dấu vết ở đây.
"Sao lại là hắn?"
Đứng sừng sững giữa không trung thật lâu, Lý Phàm vẫn trăm mối không thể giải.
Không cách nào đối mặt với sự thật này.
"Tu sĩ đầu tiên cảm nhiễm Tiên Phàm Chướng. Tu sĩ đầu tiên cảm nhiễm Tiên Phàm Chướng..."
Lý Phàm trâm ngâm rất lâu, thân hình phi độn bay về phía biển Tùng Vân. Mục tiêu tự nhiên là Ân thượng nhân cũng đang tiến hành nghiên cứu Tiên Phàm Chướng.
Trong cảm ứng của Lý Phàm, nghiên cứu của Ân thượng nhân vẫn chưa thu được kết quả cuối cùng.
Mà Ân thượng nhân giống như cảm nhận được gì, trở nên có phần chần chừ không tiến, lo được lo mất.
Tần suất thí nghiệm rõ ràng giảm thấp.
Thậm chí...
Có ý không muốn tiến hành nghiệm chứng bước cuối cùng.
Tốc độ tăng lên nhanh nhất, Lý Phàm rất nhanh đã tới trước mặt Ân thượng nhân.
Lý Phàm đột ngột xuất hiện, Ân thượng nhân vô cùng hoảng hốt. Đang muốn nói chuyện, Lý Phàm lại chủ động vẫy tay ngăn hắn lại.
"Ân đạo hữu, về tu sĩ đầu tiên cảm nhiễm Tiên Phàm Chướng..."
"Ta có một phát hiện kinh người."
Cả người Ân thượng nhân chấn động kịch liệt, mặt đầy khó tin nhìn Lý Phàm.
"Kết quả này quá khó tin. Căn bản không thể giải thích. Ngươi cũng hẳn có điều dự cảm nhỉ?"
Ấn thượng nhân trầm mặc hồi lâu, cay đắng gật đầu.
Lý Phàm hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Như vậy, mời ngươi bắt đầu nghiệm chứng cuối cùng đi."
"Ta cũng muốn nhờ ngươi giúp ta xác nhận."
Đứng im bất động, qua rất lâu, Ân thượng nhân chán nản thở dài, sau đó chỉ huy Lý Phàm đi vào phòng thí nghiệm.
Trong tường ngoài trong suốt, Lý Phàm lờ mờ có thể nhìn thấy trong đó trưng bày cây xương sườn trắng Ân thượng nhân nắm giữ.
Theo chướng khí màu trắng nồng đậm không ngừng từ xung quanh phun ra, tràn ngập cả khu vực.
Ấn thượng nhân không ngừng bấm niệm pháp quyết, vẻ mặt biến đổi.
Dưới sự khống chế của hắn, màu sương mù trở nên nhạt đi.
Chầm chậm, trong không khí như có gì đó chảy vào trong xương sườn trắng.
Sau khi trong khu vực trong suốt hoàn toàn trống rỗng, Ân thượng nhân sau khi xác nhận suy đoán của mình mặt mày trắng bệch, té ngã trên đất. "Quả nhiên là như vậy, quả nhiên là như vậy."
Hắn lẩm bẩm nói nhỏ.
Lý Phàm thì chậm rãi nói ra đáp án.
"Tu sĩ đầu tiên cảm nhiễm Tiên Phàm Chướng cũng chính là người sáng tạo ra Tiên Phàm Chướng."
"Tu sĩ đầu tiên cảm nhiễm Tiên Phàm Chướng cũng chính là người sáng †ạo ra Tiên Phàm Chướng.'...
Âm thanh Lý Phàm lạnh nhạt vang vọng.
Ân thượng nhân không phản bác, chỉ dùng sức nắm tóc mình, giống như cảm thấy vô cùng đau đớn đối với sự thật này.
"Làm sao có thể, làm sao có thể..." Trong miệng hắn không ngừng lẩm bẩm, vẻ mặt mê mang, bi thương. Lý Phàm sau khi im lặng một lúc lâu thì tiếp tục chậm rãi kể ra: "Tiên Phàm Chướng, nghịch thiên địa chi lý mà thành."
"Người có thể sáng tạo ra Tiên Phàm Chướng..."
"Chỉ có Trường Sinh thiên tôn! Nói cách khác, trước mặt chúng ta chính là di cốt của một vị Trường Sinh tân pháp."
"Trong nháy mắt Tiên Phàm Chướng sinh ra trong cơ thể hắn, dựa theo quy tắc của tân pháp thiên tôn lập ra, hẳn bởi vậy chứng được cảnh giới Trường Sinh. Nhưng cùng lúc đó..."
"Lực lượng quy tắc tên là Tiên Phàm Chướng bắt đầu tàn phá, huỷ hoại trong cơ thể hắn."
"Tuy là người phàm cũng có thể tru tiên. Uy lực của Tiên Phàm Chướng, Huyền Hoàng giới không ai không biết. Nhưng ta tin rằng, nếu vị Trường Sinh thiên tôn kia muốn bảo toàn tính mạng mình thì hoàn toàn có thể làm được. Nhưng hắn lại cố tình không làm như thế.”
"Bởi vì một khi hắn làm như vậy cũng mang ý nghĩa là hắn lại lần nữa phá hỏng quy tắc bản thân đắp nặng. Tuy rằng không đến mức dẫn đến nghịch lý thất bại..."
Lý Phàm dừng một lát, dường như đang suy tư và thôi diễn.
Một lúc sau mới ăn nói mạnh mẽ nói: "Lại rất có thể để lại một lỗ hổng: Trường Sinh thiên tôn có thể xem nhẹ lực lượng Tiên Phàm Chướng."
"Vì không để loại chuyện này xảy ra, hắn mặc cho Tiên Phàm Chướng cắn nuốt chính mình. Cũng tương đương với tự tay mai táng chính mình..." "Điều nhận được lại chỉ là một kết quả: Tu sĩ Huyền Hoàng, không kể tu vi. Dưới đến Luyện Khí, trên đến Trường Sinh thiên tôn đều không thể tránh được tác dụng của Tiên Phàm Chướng."
Vẻ mặt Lý Phàm nghiêm túc: "Nhưng mà..."
"Điều này lại rốt cuộc có ý nghĩa gì?"
"Chỉ qua mấy ngàn năm, Tiên Phàm Chướng đã chỉ còn lại trên danh nghĩa. Chỉ cần cẩn thận ứng đối, tu sĩ không phải vẫn có thể tùy ý tàn sát người phàm như thường?"
"Mà vị Trường Sinh thiên tôn này lại rốt cuộc xuất phát từ mục đích gì. Vậy mà không tiếc bỏ mạng mình cũng phải sáng tạo ra Tiên Phàm Chướng?"
Nghi hoặc nồng đậm hiện lên trên mặt Lý Phàm.