Chương 1423: Vạn cổ trọng thiên tôn
Chương 1423: Vạn cổ trọng thiên tônChương 1423: Vạn cổ trọng thiên tôn
Đây không phải ngụy trang mà chính là phát ra từ thật lòng.
Ân thượng nhân trầm mặc không đáp.
Hắn nhẹ nhàng vung tay, tường vây trong suốt chặn trước mặt hắn biến mất không thấy đâu nữa. Hắn cẩn thận cầm lấy cây xương sườn trắng trên mặt đất, nhẹ nhàng vuốt ve như đối đãi với trân bảo hiếm thấy.
"Năm đó, lúc ta nhìn thấy cây xương sườn này lần đầu tiên, trước mắt giống như hiện ra hình dáng chủ nhân của nó lúc còn sống."
"Đó là dung nhan hoàn mỹ cỡ nào! Tất cả từ ngữ hoa mỹ hoa lệ trên đời cộng lại cũng không thể hình dung một phần vạn của hắn."
"Thế mà người hoàn mỹ như vậy lại vì lây nhiễm Tiên Phàm Chướng mà chết. Khi đó, trong lòng của ta đã âm thầm thề, nhất định phải tìm ra kẻ đầu sỏ sáng tạo ra Tiên Phàm Chướng, dẫn đến người hoàn mỹ vẫn lạc này, sau đó..."
Ân thượng nhân cười thảm: "Ta lại căn bản không nghĩ đến, tìm nhiều năm như vậy. Cái gọi là hung thủ lại luôn ở trước mặt ta."
"Mà ta lại luôn không biết, luôn không biết!"
Tâm thần bị kích động cực lớn, Ân thượng nhân bỗng nhiên ho ra lượng lớn máu tươi.
Nhẹ nhàng lau đi, Ân thượng nhân nắm chặt cây xương sườn, gân xanh trên tay nhô lên.
Lý Phàm nhìn cảnh này, trong đầu lại chợt hiện lên hình ảnh lần đầu gặp mặt Ân thượng nhân.
Không khác gì hiện tại, quần áo nhếch nhác.
Trong miệng không ngừng thấp giọng tự nói: "Ta nhất định phải tìm được ngươi, ta nhất định phải tìm được ngươi..."
Mà bây giờ, hắn rốt cuộc tìm được cái gọi là hung thủ.
Nhưng kết quả này lại không phải điều hắn dễ dàng có thể chấp nhận.
Dốc sức truy tìm hơn nửa đời người, cái gọi là hung thủ lại là bản thân người bị hại.
Đây là châm chọc cỡ nào.
"Khó trách mỗi lần không lâu sau khi tìm thấy chân tướng hắn đều tự thiêu bỏ mình." Trong lòng Lý Phàm im lặng. Lý Phàm lại chợt nhớ tới, trước đó có một đời Tô Trường Ngọc bởi vì cơ duyên xảo hợp tới trên đảo Ân Ân này, được trao 'Dựa ta trúc cơ pháp'.
Mà sở dĩ Ân thượng nhân lại làm như vậy là bởi vì hành động cố gắng cứu vớt người phàm trên đảo của Tô Trường Ngọc.
Khi đó, Ân thượng nhân đã từng hỏi: "Vì sao? Vì sao một tu tiên giả như ngươi lại muốn đi cứu những người phàm này?"
Bây giờ xem ra, sợ rằng hắn không chỉ là đơn thuần chất vấn Tô Trường Ngọc.
Càng nhiều hơn là khó hiểu hành động sáng tạo Tiên Phàm Chướng của vị Trường Sinh thiên tôn này.
Không chỉ Ân thượng nhân, Lý Phàm cũng hoàn toàn không thể hiểu được loại hành vi này. Lui một vạn bước để nói, nếu như trên đời thật sự có người cao thượng tới mức như thế, cam nguyện vì bảo vệ người phàm mà hi sinh tính mạng bản thân...
Nhưng ít nhất cũng phải hữu hiệu, hy sinh mới có ý nghĩa chứ?
Nhìn từ hiện trạng Huyền Hoàng giới trước mắt, tình cảnh của người phàm cũng chỉ khá hơn đôi phần mà thôi. Vẫn còn tùy ý bị tu tiên giả tàn sát, không cách nào tự vệ.
Giống như hai người Khấu Hồng, Đạo Huyền Tử năm đó.
Tu sĩ Trúc Cơ kỳ có thể tuỳ tiện san bằng một tòa thành của người phàm.
So sánh với lúc trước khi Tiên Phàm Chướng sinh ra, mọi thứ dường như căn bản không có bất cứ khác biệt nào.
Nếu như điều hắn muốn chỉ là như thế...
Như vậy không phải cao thượng mà là ngu xuẩn.
Tu sĩ có thể nghịch thiên địa chỉ lý, Lý Phàm tin rằng tuyệt đối không có khả năng là người như vậy.
Như vậy mục đích thực sự của hắn rốt cuộc là gì đây?
Lúc Lý Phàm đang suy nghĩ, Ân thượng nhân thất tha thất thểu đứng lên, đặt xương sườn trắng trước ngực, cẩn thận thu hồi.
Ngẫm nghĩ, Lý Phàm vẫn nói ra nghỉ vấn trong lòng mình.
Ân thượng nhân bật cười thảm thương: "Đạo hữu còn chưa nghĩ rõ ư? Hắn không chỉ vì người phàm thiên hạ, càng là vì tu sĩ thiên hạ."
"Tu sĩ thiên hạ?" Thân thể Lý Phàm chấn động, giống như nghĩ đến điều gì.
"Sau khi Truyền Pháp thiên tôn nghịch thiên địa chỉ lý, sáng lập tân pháp, tu sĩ thiên hạ đều phải dựa theo tân pháp †u hành. Nói trên lý luận, từ nay về sau tu sĩ bất kể kinh tài tuyệt diễm đến mức nào, thiên tư tung hoành cỡ nào cũng tuyệt đối không thể vượt khỏi hệ thống Truyền Pháp lập ra."
"Đã định trước phải bị Truyền Pháp trấn áp vĩnh viễn. Nói từ trên một loại ý nghĩa nào đó, đối với Huyền Hoàng giới tu sĩ, Truyền Pháp là tồn tại vô địch" Trạng thái tinh thần của Ân thượng nhân hình như có gì đó là lạ, đứt quãng nói.
Mà trước mắt Lý Phàm thì bỗng nhiên hiện ra một cảnh tượng.
Một bóng người áo trắng ngửa mặt lên trời thở dài: "Trước có tiên lộ không bước được, Truyền Pháp thiên tôn ở phía trên!"
"Nhưng hắn lấy tính mạng mình làm đại giới, sáng tạo ra một loại khả năng vì tu sĩ Huyền Hoàng. Một loại khả năng có thể uy hiếp đến Truyền Pháp." Ân thượng nhân ngây người một hồi, sau đó mới tiếp tục nói.
"Cùng là Trường Sinh thiên tôn, tuy rằng thực lực chiến lực có thể Truyền Pháp cao hơn rất nhiều. Nhưng vị cách của bọn họ thực ra là giống nhau. Nếu Tiên Phàm Chướng có thể tạo thành tổn thương chí mạng đối với hắn, đạo lý như nhau..."
"Tiên Phàm Chướng cũng có thể làm trọng thương thậm chí giết chết Truyền Pháp thiên tôn!" Giọng Ân thượng nhân bỗng tự dưng lên cao, lộ ra mấy phần kích động.
"Từ sau đại kiếp, Truyền Pháp thiên tôn gần như tuyệt tích trên thế gian. Cho dù về sau xây dựng lại Vạn Tiên Minh cũng rất ít lộ diện. Làm sao biết không có nhân tố phương diện này? Bởi vì hắn cũng sợ rồi! Ha hai"