Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1424 - Chương 1424: Vạn Cổ Trọng Thiên Tôn (2)

Chương 1424: Vạn cổ trọng thiên tôn (2) Chương 1424: Vạn cổ trọng thiên tôn (2)Chương 1424: Vạn cổ trọng thiên tôn (2)

Thần thái của Ân thượng nhân dần trở nên có phần điên cuồng.

"Hắn không chỉ tìm được phương pháp có thể giết chết Truyền Pháp vì tu sĩ thiên hạ, còn chỉ rõ một con đường có thể triệt để đánh tan Truyền Pháp! Suy cho cùng dựa vào Tiên Phàm Chướng mà muốn giết chết Truyền Pháp thiên tôn..."

"Tuy rằng có khả năng này nhưng xác suất thành công thật sự quá thấp."

"Nhưng phương pháp đánh tan trật tự truyền pháp hắn chỉ ra thực sự tuyệt đối có thể!" Ân thượng nhân lại bởi vì tâm trạng động, thình lình phun ra một ngụm máu tươi.

"Nếu Tiên Phàm Chướng có thể trở thành một sơ hở của Truyền Pháp, vậy tại sao không thể sáng tạo ra nhiều sơ hở hơn? Chỉ cần cường giả có năng lực đủ để chứng Trường Sinh cảnh cam nguyện hi sinh chính mình..."

"Sơ hở của Truyền Pháp nhất định sẽ càng ngày càng nhiều. Sẽ có một ngày, thủng trăm ngàn lỗ, đâm một cái là phá!"

Hai mắt Ân thượng nhân trừng lớn.

"Chỉ cần có người như hắn, nguyện ý hi sinh chính mình..."

Lý Phàm nghe vậy, trâm mặc không nói.

Muốn thế nhân đều có giác ngộ như thế...

Thực sự có chút ép buộc rồi.

Một là tiêu dao tự tại của trường sinh cửu thị, một là khả năng tương lai hư vô mờ mịt lấy mạng mình giành được...

Chỉ cần là người bình thường đều biết nên lựa chọn thế nào.

Nhưng hẳn cố tình không phải người thường.

Ân thượng nhân cười thảm: "Huyền Hoàng mấy ngàn năm, vậy mà không có tu sĩ thứ hai làm như vậy."

"Thật đáng chết! Tất cả đều đáng chất..."

Lý Phàm an ủi: 'Ân đạo hữu, đừng quá cực đoan nữa."

Ân thượng nhân lại căn bản không để ý tới Lý Phàm, thậm chí ánh mắt nhìn Lý Phàm cũng dần trở nên có phần căm thù: "Ngươi thì biết cái gì?"

Hản lấy ra cây xương sườn trắng trong ngực, tràn đầy khinh bỉ nói: "Ta biết, tu sĩ thiên hạ đều là người tiếc mệnh. Bao nhiêu người không vì sợ chết mới đi lên con đường tu hành?"

"Nhưng tính mạng của các ngươi lại làm sao có thể đánh đồng với hắn?"

"Hắn... Hắn..."

Trong mắt Ân thượng nhân chợt có tia máu chảy ra: "Hắn đáng lẽ là Trường Sinh thiên tôn mài"

Lời này như một luồng kinh lôi bổ vào trên thân hồn Lý Phàm.

Lấy lòng dạ của hắn cũng không nhịn được thất thanh nói: "Cái gì?"

"Hăn đáng lẽ là Trường Sinh thiên tôn? Đây là ý gì?"

Lý Phàm vội vàng truy hỏi.

"Có ý gì? Ý trên mặt chữ. Trước khi cổ pháp tiêu vong, vị 'Trường Sinh thiên tôn cổ pháp cuối cùng đạt được lực lượng thiên địa trường sinh mà chứng trường sinh!" Ân thượng nhân nói từng chữ từng câu.

"Cũng chỉ có xương thiên tôn cổ mới có thể giống như này, giống như nhận được thiên địa tạo hóa..."

Ấn thượng nhân vừa nói vừa si mê Vuốt ve xương sườn.

Sau đó ánh mắt lại bỗng trở nên tràn đầy hung ác nham hiểm, nhìn chằm chằm Lý Phàm.

Sau khi giằng co chốc lát, Ân thượng nhân lại chợt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh mắt trở nên kinh nghỉ bất định, tràn đầy mê hoặc.

Đồng thời trong miệng lẩm bẩm tự nói: "Hơn nữa, hắn khác với những tên trộm kia. Trường sinh của hắn là thế giới này chủ động tặng cho."

"Hắn rõ ràng có thể cứ vậy rời đi nơi này...

Lý Phàm không quấy rầy đến hắn, chỉ yên lặng ghi chép những gì Ân thượng nhân nói.

"Cổ pháp Trường Sinh? Hơn nữa còn là cảnh giới Trường Sinh không giống bình thường."

"Khó trách biểu hiện của hắn bất kể là ở Ngự Thú tông hay là Thiên Kiếm tông đều vô địch như thế."

"Chỉ có điều, hắn lại rốt cuộc là cái gì biến thành Trường Sinh cảnh?"

"Cũng hoặc là, năm đó hắn một bước lên trời, không chỉ là từ người phàm biến thành cảnh giới Hóa Thần."

"Mà là một hơi từ người phàm lột xác thành Trường Sinh thiên tôn?"

Lý Phàm không khỏi cảm thấy mấy phần hoang đường. Tiến cảnh cỡ này quả thực tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả!

"Nếu như thật sự là vậy thì cũng khó tránh quá bất hợp lí rồi."

"Cho dù được Thiên Đạo ưu ái cỡ nào đi nữa cũng không đến mức đối đãi với hắn như thế chứ."

"Nào phải thiên chỉ kiêu tử, quả thực là như đối đãi với cha."

"Chẳng lẽ đời trước hắn đã cứu vớt Huyền Hoàng giới..."

Nghĩ như vậy, tự dưng một ý nghĩ khó hiểu hiện lên trong đầu Lý Phàm.

Hắn thoáng sững sờ.

"Không... Thể nào chứ?"

Nhanh chóng sửa sang suy nghĩ lại một lượt, song suy đoán trong lòng lại càng thêm rõ ràng.

Cùng là người hoàn mỹ. Cùng tâm hệ chúng sinh Huyền Hoàng.

Huyễn Chân hiền giả bỗng dưng mất tích.

Nhiều năm sau, trên đời sinh ra một người phàm khác.

Thiên Đạo ưu ái, thậm chí đãi ngộ đã đạt đến mức độ không hợp lẽ thường.

Mọi chuyện cắt ra ghép lại mơ hồ †ạo thành một đáp án.

Lý Phàm không nhịn được nghĩ đến: "Chẳng lẽ...

"Bạch tiên sinh chính là Huyễn Chân hiền giả chuyển thế?"

Không sai, hình dạng đầu lâu sau khi khôi phục Lý Phàm nhìn thấy giống Bạch tiên sinh như đúc.

Mà sở dĩ thế gian lưu truyền, tu sĩ đầu tiên cảm nhiễm Tiên Phàm Chướng họ Tô...

Đó là vì...

Lý Phàm không khỏi nhớ tới cảnh nhìn thấy trong Vẫn Tiên cảnh năm đó.

"Cẩu Tử chính là tàn thứ phẩm gặp phải vứt bỏ. Nếu như không phải Tiểu Bạch..."

Lục Nhai tóc vàng đang giải thích cho Lý Phàm lại bị người từ phía sau đá mạnh.

Sau đó hắn vỗ mông, vẻ mặt hơi xấu hổ.

Lục Nhai vội vàng sửa lời: "Nếu như không phải 'Bạch tiên sinh' xuất thủ chữa trị cho hắn, sợ rằng Cẩu Tử đã sớm mất mạng.'...

Không sai, sở dĩ Bạch tiên sinh được gọi là Bạch tiên sinh là vì các cô nhi thành Ninh Viễn sau khi nghe thấy xưng hô 'Tiểu Bạch' bèn lấy xưng hô kính trọng cho hắn.
Bình Luận (0)
Comment