Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1425 - Chương 1425: Vạn Cổ Trọng Thiên Tôn (3)

Chương 1425: Vạn cổ trọng thiên tôn (3) Chương 1425: Vạn cổ trọng thiên tôn (3)Chương 1425: Vạn cổ trọng thiên tôn (3)

Có lẽ bọn họ cũng không rõ tên thật của người tốt nhất trên đời kia.

Mà lấy tính cách của Bạch tiên sinh, cho dù biết đây là bọn nhỏ hiểu lầm nhưng cũng hơn nửa sẽ không ngăn cấm, sửa chữa.

Bọn nhỏ vui là được.

Dù sao, cái tên Bạch tiên sinh này còn rất dễ nghe.

"Tô Bạch..."

"Đây chính là tên hắn."

"Lấy cựu pháp Trường Sinh nghịch thiên địa chi lý, lại thành tân pháp Trường Sinh."

"Ta vốn tưởng rằng trên đời căn bản không ai có thể làm được điểm này, lại không nghĩ tới..."

Lý Phàm lại nhớ tới đối thoại giữa hai người Tôn Kỳ, Tôn Liên Thành nghe được lúc trước.

"Càng được thiên địa ưu ái, muốn nghịch phản thiên địa chỉ lý lại càng khó."

"Phản phệ gặp phải càng sâu."

"Loại tình huống này, hắn đều có thể nghịch thiên địa chỉ lý..."

Lý Phàm không khỏi càng thêm trầm mặc.

Suy nghĩ cuồn cuộn, không biết qua bao lâu.

Dị thường trước mắt kéo Lý Phàm về lại hiện thực.

Trên người Ân thượng nhân có luồng năng lượng quỷ dị dao động.

Lý Phàm cũng đã nhìn ra, trạng thái của Ân thượng nhân lúc này cực kỳ không bình thường.

Giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.

Nhưng trong trạng thái này, hắn lại như biến thành người có thể rình mò rất nhiều bí ẩn trong thiên địa, thăm dò rõ kiếp trước kiếp này của chủ nhân xương Sườn.

"Vì sao? Vì sao?"

Ấn thượng nhân đau khổ cào đầu, một đường dọc trong thân thể cũng chậm rãi hiện ra.

Giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ nứt ra từ trong đó.

Lý Phàm lặng lẽ nhích ra xa.

Ấn thượng nhân đau đớn không ngừng lăn trên mặt đất, mà Lý Phàm thì mơ hồ nghe thấy trong mật thất trưng bày vô số thi thể Ân thượng nhân dưới lòng đất đảo Ân Ân không ngừng truyền đến tiếng nổ mạnh.

Âm thanh chấn động, kêu khẽ không ngừng.

Không biết qua bao lâu, Ân thượng nhân thình lình nhảy lên, nét mặt vô cùng hưng phấn: "Ta biết rồi!"

Đôi mắt vốn u ám, thê lương của Ân thượng nhân đột nhiên trở nên tràn đây hy vọng.

Hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói: "Ta hiểu rồi!"

"Vị thiên tôn duy nhất vừa cổ vừa tân ở Huyền Hoàng giới, là người thiện lương hoàn mỹ đến vậy..."

"Chắc hẳn hắn cũng là một nhân vật thông minh tuyệt đỉnh!"

Giọng nói của Ân thượng nhân ngày càng vang: "Thì ra là vậy, thì ra là vậy..."

"Năm đó hắn thành công nghịch lý, sau khi gặp phải sự phá hoại của Tiên Phàm Chướng cũng không vẫn lạc tại chỗ, mà sức lực chỉ từ từ suy yếu đi."

"Khoảng thời gian này đủ để hắn bố trí càng nhiều hậu thủ! Mọi nghi ngờ, khó hiểu, không chừng đều có thể tìm ra đáp án trong số hậu thủ này!"

"Nhất định là thết"

Lý Phàm nghe vậy, trong lòng chợt nghĩ: "Hậu thủ của Bạch tiên sinh?"

Hắn nhớ lại những gì mình gặp phải ở Vẫn Tiên cảnh, mỗi cảnh tượng đều liên quan tới trải nghiệm cùng Bạch tiên sinh khi đó. Rất rõ ràng, đây là một kiểu chỉ dẫn.

Ở Vẫn Tiên cảnh, chắc hẳn mục đích cuối cùng mà Bạch tiên sinh muốn truyền đạt đã bị giấu đi. Thậm chí...

Lý Phàm nghĩ đến kiếp 115, chỉ dựa vào dấu vết hắn lưu lại trong đất trời đã có thể thực hiện phục sinh ở mức độ nào đó.

Ai biết được liệu "Tô Bạch" thực sự có chính thức trọng sinh thông qua một phương thức nào đó sau hàng nghìn năm hay không?...

Trong lúc Lý Phàm đang suy nghĩ, Ân thượng nhân trước mặt càng điên cuồng.

"Đúng vậy! Hắn còn đang đợi ta! Ta phải đuổi theo hắn!"

Những vết nứt ở giữa cơ thể hình thành do tu hành phương pháp 'dựa ta để Trúc Cơ ngày càng rõ ràng hơn.

Cơ thể còn lại ẩn giấu bên trong cơ thể Ân thượng nhân dường như đã sẵn sàng bò ra ngoài. Mà bên tai Lý Phàm vẫn còn loáng thoáng nghe được tiếng mưa tí tách rơi.

Lúc đầu rất nhỏ, giống như ảo giác.

Nhưng chẳng mấy chốc, mưa càng lúc càng nặng hạt, như trút nước xối xả xuống mặt đất!

Trong cơn mưa lớn hư ảo này, phần nền vốn bằng đá trong phòng thí nghiệm cũng mềm đi!

Thậm chí trở nên lầy lội.

Bề ngoài Lý Phàm vẫn bình tĩnh, nhưng thực tế đã lơ lửng giữa không trung, liên tục lùi lại phía sau một chút.

Thoát ra khỏi phạm vi bùn đất.

Thấy trên mặt đất đang có vô số cánh tay nhúc nhích vươn ra, Lý Phàm khẽ nheo mắt lại.

Còn cơ thể của Ân thượng nhân cũng không ngừng co giật một cách kỳ lạ.

Giọng nói của hắn trở nên ngắt quãng, không rõ ràng.

Một lát sau, những cánh tay trắng bệch đó nhanh chóng lao về phía Ân thượng nhân như cá bơi dưới nước.

Trong khoảnh khắc tiếp xúc với cơ thể Ân thượng nhân, cứ như thế cắm vào trong máu thịt của hắn.

Cánh tay cũng bị hòa tan tại điểm tiếp xúc giữa hai bên.

Rồi xuyên vào trong cơ thể Ân thượng nhân.

"Phốc..."

Âm thanh trong trẻo như bong bóng vỡ vang lên.

Sau đó, hàng ngàn cánh tay nhợt nhạt kia lại tiếp tục lao về phía Ân thượng nhân với tốc độ chóng mặt. Trong phút chốc, cơ thể Ân thượng nhân như nước sôi, không ngừng quăn quại một cách quỷ dị.

Ngay cả không gian xung quanh cũng trở nên hơi méo mó.

Lý Phàm mắt thấy cảnh tượng làm người ta kinh hãi này, vẻ mặt cũng nghiêm trọng.

Bây giờ hắn cũng được coi là người có hiểu biết rộng rãi, thực lực có thể sánh vai với cường giả Hợp Đạo. Nhưng dị tượng đang xảy ra trên người Ân thượng nhân lúc này là điều hắn chưa từng thấy, thậm chí chưa từng nghe qua trong những năm luân hồi của hắn.

Lý Phàm nhắm mắt lại, cảnh tượng quỷ dị trước mặt nháy mắt như biến mất.

Bình yên vô cùng, như vốn chưa hề tồn tại.

Ngay cả tạp âm bên tai cũng theo đó biến đi. Thần thức hoàn toàn không cảm nhận được.
Bình Luận (0)
Comment