Chương 1427: Thiên giới tàn u hồn (2)
Chương 1427: Thiên giới tàn u hồn (2)Chương 1427: Thiên giới tàn u hồn (2)
Thậm chí Ân thượng nhân cố chấp như vậy với Bạch tiên sinh, sau lưng cũng chưa chắc không có sự ảnh hưởng của thế giới u hồn.
"Hừ... chẳng qua chỉ là một đám xu nịnh, không đáng sợ hãi."
Lý Phàm hừ lạnh một tiếng, vốn không quan tâm.
Không phải Lý Phàm kiêu ngạo, mà là đám u hồn này chỉ có thể gây ra uy hiếp cho duy nhất Huyền Hoàng giới khi nào bản thân Huyền Hoàng giới trọng thương, cách thời kỳ hủy diệt không xa bao, mới xảy ra chuyện này.
Khi đó Huyền Hoàng giới mới suy yếu cực điểm, thế giới u hồn mới có được cơ hội nhỏ bé để quay lại phản pháo. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cho dù thế giới u hồn khó khăn lắm mới thắng lợi, lần nữa chiếm cứ Huyền Hoàng giới thì kết cục chờ đợi bọn chúng vẫn là liên tục bị hủy diệt.
Nói trắng ra, u hồn giống như một loại bệnh dịch, chỉ có thể bùng phát và chiếm cứ lấy cơ thể trước lúc chết mà thôi.
Đợi đến khi chúng thực sự bùng phát, hết thảy cũng chẳng còn quan trọng nữa.
"Chỉ tiếc Ân thượng nhân. Người này hiểu biết còn cao hơn ta. Vốn còn muốn trông cậy vào hắn giúp ta khai triển công pháp Hỗn Nguyên Kim Đan nữa."
Lý Phàm khẽ lắc đầu.
Nhìn hòn đảo trước mặt, ánh mắt Lý Phàm lóe lên, nháy mắt tiêu diệt toàn bộ quái vật nuôi dưỡng trong người Ân thượng nhân.
Trong mật thất của Ân thượng nhân, những thứ được cất giữ kia đều được thu thập và bảo quản trong Ngũ Hành động thiên.
Trên toàn bộ hòn đảo, ngoài Lý Phàm ra, thứ còn sống duy nhất là con chó nhỏ kỳ dị với bàn tay con người và những đôi mắt mọc khắp bụng.
Linh cảm của súc sinh này vô cùng nhạy bén, trong giây lát Lý Phàm vừa có ý định giết chết, nó đã ngay lập tức chạy đến trước mặt Lý Phàm.
Lè lưỡi, ra sức liếm lấy lòng.
Lý Phàm mỉm cười, giữ lại cái mạng chó cho nó.
Đồng thời nhốt nó vào trong Ngũ Hành động thiên. Rời khỏi đảo Ấn Ấn, dọc đường đi Lý Phàm luôn nghĩ về thu hoạch lần này của mình.
"Là thiên tôn duy nhất trên hai phương diện cổ pháp và tân pháp của Huyền Hoàng giới, thực lực của Bạch tiên sinh chắc chắn không thể nghi ngờ."
"Thậm chí còn có thể là chuyển thế của Huyễn Chân hiền giả ngày trước..."
"Chẳng trách Đế Tam Mô để hắn ở vị trí chính giữa của Bác Vật Thần Tàng quán, cũng khó trách Di niệm vĩnh hằng được lưu lại trên xương sọ hắn có sức hấp dẫn lớn như thế nào với Hoàn Chân."
"Di niệm vĩnh hằng nhất định chứa chấp niệm lúc còn sống. Cũng không rõ rốt cuộc là chấp niệm gì của Bạch tiên sinh?"
0
"Cũng không thể là cứu giúp Huyền Hoàng giới được?"
Lý Phàm không kìm được nghĩ tới chuyện này.
Nếu hiện tại đã biết giá trị thực sự của xương sọ, Lý Phàm phải lên kế hoạch làm thế nào để nhét được xương sọ của Bạch tiên sinh vào trong túi.
"Không thể đưa Di niệm vĩnh hằng vào Hoàn Chân, chỉ có thể hấp thụ tại chỗ."
"Nhưng cũng may là ta không thực sự cần lấy đi xương sọ của Bạch tiên sinh. Mục đích chỉ là Di niệm vĩnh hằng đi kèm với xương sọ mà thôi..."
"Chỉ cần tới gần hộp sọ, để Hoàn Chân hấp thụ là được."
"Tất nhiên, toàn bộ quá trình không thể làm kinh động tới Đế Tam Mô..."
"Tốt nhất là tìm một lý do để hắn rời khỏi Bác Vật Thần Tàng quán..."
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng lại thành thông đồng với Mặc Nho Bân.
"Xem ra Đế Tam Mô cần có chút quà mọn cho mấy truyền pháp giả."
Lý Phàm cảm thấy số lượng tu sĩ tu hành "Thần Lâm Thân" hiện giờ đã đạt đến một con số vô cùng khả quan.
Trở thành một vấn đề khó khăn gây đau đầu cho Vạn Tiên Minh.
Thiết nghĩ, Mặc Nho Bân chắc cũng biết chuyện này.
Thông qua việc cảm nhận: trải nghiệm của các tín đồ, Lý Phàm phát hiện đội ngũ điều tra trong Vạn Tiên Minh quả thực có thế lực không giống nhau.
"Xem ra lúc đó nên chủ động tiếp xúc với nó."
Hai mắt Lý Phàm hơi nheo lại, từng chỉ lệnh thông qua ý niệm của thần ma, ảnh hưởng tới suy nghĩ của các tín đồ.
Trở về Linh Mộc giới, Lý Phàm chờ đợi mọi chuyện thay đổi.
Trong lúc đợi, hắn lại lấy "Bổ Thiên Lục" ra nghiên cứu.
"Bổ Thiên Lục quả nhiên uyên bác thâm sâu."
"Nếu là trước kia ta vốn không có khả năng tra ra lai lịch của Ân thượng nhân. Thậm chí toàn bộ Huyền Hoàng giới cũng không có bao nhiêu tu sĩ biết sự Tồn tại của thế giới u hồn."
"Đây chính là tầm quan trọng của việc phải có danh sư chỉ điểm!"
0
Đọc lại Bổ Thiên Lục, trong đầu Lý Phàm lại có những cảm nhận khác nhau.
Thực sự cần phải đọc thường xuyên để có khám phá mới.
Lý Phàm chìm đắm trong nghiên cứu 'Bổ Thiên Lục' không thể thoát ra được.
Không biết qua bao lâu, nguyên cả Linh Mộc giới phát sinh lay động nhẹ mới khiến hắn bừng tỉnh.
"Đây là..."
Lý Phàm dời tâm mắt đến chính giữa Linh Mộc giới.
Cự mộc vốn dĩ xanh ngắt thẳng tắp vươn xuyên tầng mây, lúc này đây lại có xảy ra hiện tượng khiến người kinh sợ.
Cành lá không hề có gió mà vẫn đung đưa, phủ bên ngoài là một tầng ánh sáng trắng mờ ảo, óng ánh trơn mượt.
Trên đỉnh cổ mộc, càng là một luông ánh sáng xuyên thẳng lên trời, khiến cho vòm trời trực tiếp bị đâm thủng một lỗ.
Không phải biện pháp tu từ cường điệu, mà là lúc này, trong Linh Mộc giới thực sự xuất hiện một cái không động.
Không động dường như có một lực hút đáng sợ, đem tầng mây xung quanh đều xoáy hút lại gần nó.
Phía dưới cự mộc, toàn bộ Thụ Nhân đều bỏ dở công việc trong tay, quỳ xuống chắp bái.