Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 144 - Chương 144. Chương 144: Hóa Thần Chiến Hóa Thần (2)

Chương 144. Chương 144: Hóa Thần chiến Hóa Thần (2) Chương 144. Chương 144: Hóa Thần chiến Hóa Thần (2)

Lý Phàm cũng là lần đầu nhìn thấy đại năng Hóa Thần tự mình động thủ, không khỏi cảm xúc dạt dào, không kiềm chế được.

Chờ khi lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn lại.

Trương Hạo Ba bên cạnh cũng ngẩn ngơ xuất thần, vẻ chấn động trên mặt thật lâu chưa rút đi.

“Xem ra ảo cảnh Vân Thủy Huyễn Mộng Công tạo thành vẫn không thể đánh đồng với tự mình trải qua. Nếu không, sau khi chân chính gặp qua Xích Viêm đốt biển. Chắc hẳn sẽ không bị tranh đấu Hóa Thần khuất phục tâm thần.” Lý Phàm nghĩ ngợi nói.

Ngay sau đó Lý Phàm cởi bỏ thần thông trói trùng rồi lên tiếng hỏi: “Trương đạo hữu, cảm giác thế nào?”

Trương Hạo Ba giật mình, tỉnh ngộ lại.

Linh khí trong cơ thể kích phát trong phút chốc, hai mươi bốn thanh Định Hải kiếm nháy mắt hiện lên quanh người.

“Hửm?” Lý Phàm nghiêng đầu nhìn hắn.

Nhớ tới gì đó, khí tức Trương Hạo Ba chợt đình trệ, thu hồi thủy kiếm màu lam.

Có phần xấu hổ sờ đầu, hắn khom người hành lễ với Lý Phàm, trịnh trọng nói: “Đa tạ ân cứu mạng của đạo hữu.”

Lý Phàm cười ha ha, xua tay: “Việc nhỏ mà thôi. Trương đạo hữu tu vi Luyện Khí trung kỳ mà đã có thể độc đấu mười bảy khôi lỗi.”

“Thủy kiếm bay múa đầy trời, chế gắt gao tất cả khôi lỗi áp, thật là làm người ta khắc sâu ấn tượng!”

Trương Hạo Ba vội vàng lắc đầu: “Không so được với thần thông của đạo hữu.”

Sau đó, hắn lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, vẻ mặt thoáng buồn bã: “Vốn dĩ trong thời gian hơn một năm ngắn ngủi ta đã từ một giới người phàm thăng cấp đến Luyện Khí trung kỳ. Trong lòng còn có chút đắc ý, hôm nay nhìn thấy đại thần thông giả chân chính mới biết.”

“Ở trong mắt bọn họ, kẻ hèn Luyện Khí kỳ thực ra cũng chẳng khác gì sâu kiến.”

Lý Phàm lên tiếng an ủi: “Trương đạo hữu không cần uể oải. Lấy thiên tư của Trương đạo hữu, nếu có thời gian, chưa chắc không thể trở thành đại thần thông giả như vậy.”

Trương Hạo Ba cười khổ, đang muốn nói gì đó lại đột nhiên ngừng lại.

Một lát sau lại cất tiếng dò hỏi: “Còn chưa biết tên huý của đạo hữu? Ân cứu mạng hôm nay, Trương mỗ thật không dám quên. Ngày sau tất có hậu báo!”

Lý Phàm cười mà không đáp, chỉ chắp tay: “Sau này có duyên sẽ tự biết.”

“Sau này chúng ta còn gặp lại!”

Chưa dứt lời, thân thể đã hóa thành một sợi dây mảnh, viễn độn mà đi.

Chỉ trong chớp mắt đã biến mất trong tầm mắt Trương Hạo Ba.

Trương Hạo Ba híp mắt: “Tốc độ thật nhanh. Thần thông không biết tên đó cũng thật lợi hại, vậy mà có thể làm ta không hề có sức phản kháng. Thần thần bí bí, cũng không biết rốt cuộc là thân phận gì.”

Một lát sau, hắn lại thở dài, trong lòng thầm nghĩ: “Đáng tiếc, cho dù hắn có bao nhiêu bí mật cũng không có gì khác.”

Trương Hạo Ba ngửa đầu nhìn lên trời: “Thiên địa sớm đã bố trí sát cơ. Muôn ngàn chúng sinh trong biển Tùng Vân, bất kể tu vi cao hay thấp, bất kể đắc ý hay thất ý. Sớm đã định trước khó thoát cái chết.”

“Bóng dáng màu đỏ đốt biển kia...”

“Tu sĩ Hóa Thần đã lợi hại như thế, thật sự có thể đánh bại hắn ư?”

Trương Hạo Ba rơi vào hoang mang.

Song một lát sau, ánh mắt hắn dần trở nên kiên định.

“Mặc kệ ra sao, ta đều phải dốc hết toàn lực ngăn cản hắn.”

Khí tức trên người một lần nữa trở nên ngưng thật, cuối cùng hắn lại nhìn thoáng qua nơi hoang tàn đổ nát này, phi thân rời đi.

Sau khi Trương Hạo Ba rời đi không lâu, bóng dáng Lý Phàm ẩn nấp chợt hiện lên.

“Xem ra trái lại không vì vậy mà đánh mất ý chí chiến đấu, là ta quá mức cẩn thận rồi.” Lý Phàm gật đầu.

Ngẫm nghĩ, hắn lại cẩn thận dè dặt trở về nơi ban đầu của động phủ Thiên Dương.

Ý đồ xem xem, còn có bảo bối gì sót lại trong trận đại chiến vừa nãy hay không.

Nhưng dò xét rất lâu, ngoại trừ dung nham tùy ý chảy xuôi, ngoài ra cái gì cũng không dư lại.

Sau khi thầm nói một tiếng đáng tiếc, Lý Phàm không ở lại nữa, lên đường trở về đảo Vạn Tiên.

“Cũng không biết khôi lỗi Thiên Dương và đại năng Hóa Thần kia đã đi đâu chiến đấu. Kết quả cuối cùng lại là ai thắng ai thua.”

“Nghĩ đến đời trước cũng giống như hôm nay, sau khi khôi lỗi Thiên Dương xuất thế, đưa tới đại năng Hóa Thần. Cuối cùng sau một phen đại chiến, chỉ để lại một mảnh phế tích.”

“Cấp độ việc này quá cao, dù là đời sau, e rằng ta cũng khó mà mưu lợi từ trong.”

“Vẫn là trốn trước đã.”

“Thân Hoá Đạo thượng cổ, cũng không biết là tông môn nào. Sau khi trở về có thể điều tra một phen.”

“Cũng may chuyến này ngược lại không phải hoàn toàn không có thu hoạch.”

Nhớ tới phần còn lại của di hài trong nhẫn trữ vật, trong lòng Lý Phàm ít nhiều có phần an ủi.

“Chỉ là không biết rốt cuộc có thể xuất hiện lại “Tọa Sơn Quyết” không nữa.”

Một đường suy nghĩ phức tạp, Lý Phàm đã về tới đảo Vạn Tiên.

Chỗ động phủ Thiên Dương đã xảy ra một trận đại chiến kinh thiên.

Tin tức hiển nhiên đã truyền về, tùy ý có thể nhìn thấy các tu sĩ đang thảo luận việc này.

Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khôi lỗi đỉnh thiên lập địa nọ rốt cuộc xuất hiện thế nào, lại không một người nào biết.

Đủ loại cách nói.

Lý Phàm tất nhiên sẽ không chủ động nói ra.

Chỉ là lúc đi ngang qua những tu sĩ không ngừng nói chuyện này, hắn lại bỗng nghĩ tới gì đó, bước chân chợt ngừng lại.

“Nhìn từ động tĩnh hôm nay, giao chiến giữa tu sĩ đại năng, lực phá hoại kinh người. Động tí là hủy diệt một vùng biển.”

“Một khi giao chiến, chắc chắn sẽ khiến người khác chú ý. Sau đó cũng hẳn nói chuyện say sưa, trong lúc nói chuyện với nhau sẽ bị ngẫu nhiên nhắc đến mới phải.”

“Còn nữa, ác ý của thiên địa này đối với tu sĩ vẫn luôn tồn tại. Trước Xích Viêm đốt biển nhất định đã từng xảy ra đủ loại tai ách. Nhưng...”

“Bất kể là đời trước hay là đời này. Trong lúc các tu sĩ nói chuyện lại gần như không hề chủ động nhắc tới chuyện tương tự.”

Đời trước Lý Phàm tu hành mấy năm gian, cũng từng giao lưu với đông đảo tu sĩ Luyện Khí. Nhưng bọn họ trước sau đều chưa từng nhắc đến tai hoạ sự cố đã từng xảy ra ở biển Tùng Vân trước kia.

Bình Luận (0)
Comment