Điều này cũng khiến Lý Phàm sinh ra thiếu hụt nào đó trên tư duy.
Còn lúc Trương Hạo Ba nhắc đến có thể có tai hoạ tới với hắn, hắn cũng không để trong lòng lắm.
Bởi vì, trong nhận thức của Lý Phàm. Nếu nơi nào đó thường xuyên xảy ra tai hoạ, cư dân nơi đó ít nhất ngẫu nhiên sẽ nhắc tới trong lời nói; lúc có người ngoại lai, cũng hẳn sẽ nhắc nhở.
Nếu một đám tu sĩ chưa từng nói có tai ách gì cần đặc biệt chú ý.
Như vậy, có lẽ cho dù có tai hoạ gì, hẳn cũng không phải là chuyện gì đặc biệt lớn lao.
Vì vậy, đời trước, hắn chỉ dò hỏi Thiên Huyền Kính một phen, sau khi nhận được câu trả lời phủ định thì không chú ý đến nữa.
Hiện tại ngẫm lại, Xích Viêm đốt biển thật sự là sát cơ đầu tiên do thiên địa bố trí mà biển Tùng Vân gặp phải ư?
Sợ rằng không phải.
Mọi việc đều có quá trình tuần tự dần tiến.
Thiên địa có ác ý đối với tu sĩ.
Lúc số lượng tu sĩ trong biển Tùng Vân dần tăng nhiều, tu vi cũng càng ngày càng cao thì sẽ bày ra sát cơ, tiến hành thanh trừ.
Mới đầu hẳn chỉ là một số tai ách cỡ nhỏ.
Mãi đến cuối cùng, sau khi tu sĩ số lượng đạt tới một cực hạn mới có thể phát động kế hoạch thanh trừ cuối cùng.
Thiên địa chi phách xuất hiện, diệt sát tất cả sinh linh.
Sở dĩ Lý Phàm suy đoán như vậy là vì, Vạn Tiên Minh của biển Tùng Vân rốt cuộc đã phát triển đến quy mô lớn như vậy.
Sát ý thiên địa sẽ đặc biệt ẩn nhẫn, ngồi chờ tu sĩ lớn mạnh, yên lặng bất động ư?
Cho đến khi thật sự chịu không nổi, mới phát động một kích lôi đình?
Lấy lĩnh ngộ của Lý Phàm đối với sát cơ thiên địa, rất hiển nhiên sẽ không phải vậy.
Sát cơ thiên địa, chỉ cần có tu sĩ thì vẫn sẽ luôn tồn tại.
Nói cách khác, trong năm tháng từng qua, tai ách nhất định vẫn luôn lục tục tồn tại.
Như vậy, rốt cuộc là cái gì, dẫn tới tất cả tu sĩ đều im lặng không nhắc tới đủ loại tai ách này chứ?
“Là chủ động tránh đề cập, hay là...”
“Bị… Quên lãng?”
Lý Phàm lập tức trở lại trong Thiên Huyền Kính, tìm kiếm từ khóa.
Sự kiện tai ách, đã từng xảy ra, khiến tu sĩ tử thương thảm trọng, trong lịch sử.
Kết quả làm mồ hôi lạnh trên sống lưng Lý Phàm chảy ròng.
Không có.
Không có.
Không có.
Không có.
...
Mặc kệ Lý Phàm tìm kiếm thế nào, Thiên Huyền Kính trước sau vẫn không có bất kỳ kết quả nào biểu hiện ra.
Một lát sau, Lý Phàm bình tĩnh lại, lấy ra linh phù truyền tin, dò hỏi Vũ Văn Tinh.
Kết quả làm trong lòng Lý Phàm chợt lạnh.
Vũ Văn Tinh đầu tiên là một mực phủ nhận.
Sau đó dưới sự truy vấn liên tục của Lý Phàm, mới mơ mơ màng màng nói là hình như đã từng xảy ra chuyện gì đó.
Nhưng dù sao cũng không quá quan trọng, đã nhớ không rõ.
Lý Phàm lại ra ngoài dò hỏi những tu sĩ tuổi hơi lớn khác.
Bọn họ rất ngạc nhiên vì sao Lý Phàm lại hỏi loại vấn đề này, nhưng đáp án cuối cùng, tất cả giống với Vũ Văn Tinh.
Hình như từng xảy ra.
Nhưng nhớ không rõ.
...
Lý Phàm trầm mặc.
Nhớ không rõ?
Tu sĩ Trúc Cơ sẽ dễ quên như vậy ư?
Lý Phàm nhớ lúc mới tới đảo Lưu Ly, lần đầu gặp phải nạn bão.
Người phàm trên đảo cũng nói với hắn nạn bão lớn hơn mười mấy năm trước.
Tu sĩ không bằng người phàm sao?
Khắc ghi tai hoạ, để lòng người sinh lòng cảnh giác, để tương lai dễ sinh tồn từ trong tai hoạ hơn.
Đây là lý nên có.
Nhưng bây giờ, lý này.
Đã đi ngược lại.
“Nghịch thiên địa chi lý...”
Lý Phàm chầm chậm nói nhỏ, nói được một nửa, nửa câu sau lại chỉ mặc niệm trong lòng.
“Để chứng trường sinh!”
Từ lúc vào Tu Tiên giới tới nay, Lý Phàm từng nhìn thấy tu sĩ Hóa Thần kỳ nhổ núi chiến đấu, cũng từng nhìn thấy Hợp Đạo cảnh Xích Viêm đốt biển.
Nhưng những cảnh tượng ấy đều không chấn động bằng việc nhìn thấy một ít chuyện linh tinh vụn vặt từ trong các loại dấu hiệu trái với lẽ thường của Trường Sinh thiên tôn vào lúc này.
Loại sức mạnh làm ảnh hưởng thay đổi đến tất cả tu sĩ bên trong thiên địa trong lúc im hơi lặng tiếng, không hề hay biết thế này, so với đơn thuần phá hư phải mạnh mẽ hơn rất nhiều.
“Ta cũng chỉ là vì, Xích Viêm đốt biển trong ký ức là tai ách xảy ra trong tương lai nên mới không bị lực lượng này ảnh hưởng.”
“Cho nên mới có thể nhận thấy ảnh hưởng của vị Trường Sinh thiên tôn này gây ra cho thế gian từ sự đối lập trước sau.”
Qua hồi lâu, Lý Phàm mới chậm rãi xua đuổi được loại cảm giác sợ hãi mang đến vì đột nhiên phát hiện ra mình vẫn luôn sinh tồn dưới bóng ma của một cự vật.
Tu Tiên giới này, bình thường tôn xưng tu sĩ Kim Đan kỳ là chân nhân, tu sĩ Nguyên Anh kỳ là chân quân, tu sĩ Hóa Thần kỳ là tiên quân, tu sĩ Hợp Đạo kỳ là tiên tôn.
Mà cuối cùng, cường giả chí cao thì được xưng là Trường Sinh thiên tôn.
Trường Sinh thiên tôn trên thế gian, phần lớn là thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Cụ thể có bao nhiêu người, danh hiệu của bọn họ phân biệt là gì, tu sĩ bình thường đều khó mà biết được.
“Dưới ảnh hưởng của vị Trường Sinh thiên tôn này, tu sĩ thiên hạ đều sẽ dần dần quên lãng tai ách đã từng xảy ra. Hoặc là nói không chỉ có tai ách. Dường như chỉ cần là những ký ức quần thể sẽ mang đến đau khổ đều nằm dưới ảnh hưởng của quyền năng của hắn.”
“Giống như, Tu Tiên giới này thật sự là một nơi nhạc thổ không có buồn phiền vậy...”
Trong lòng Lý Phàm chậm rãi phân tích, đồng thời lại có điều hiểu ra.
Ác ý của thiên địa thế giới này đối với tu sĩ to lớn như thế, mâu thuẫn giữa thiên tiên gay gắt như thế.
Nhưng các tu sĩ hắn gặp được như Khấu Hồng, Đạo Huyền Tử, Hà Chính Hạo, Vũ Văn Tinh, vân vân.
Lại gần như không có loại thâm thù đại hận, động tí là muốn diệt trời kia.
Tất cả đều cố ý vô tình xem nhẹ ác ý thiên địa.
Nhiều nhất cũng chỉ cảm thán tiên đạo gian nan, thậm chí còn có người cả ngày vui tươi hớn hở...
Nói không chừng đây là bút tích của Trường Sinh thiên tôn kia.