Chương 1446: Hồ câu cá thất lạc
Chương 1446: Hồ câu cá thất lạcChương 1446: Hồ câu cá thất lạc
Tôn Hưng Vượng hắn và Mặc Nho Bân đều không am hiểu trận pháp, mà đám người Sách Trận đường của Vạn Tiên Minh kia cũng chưa chắc đáng tin.
Cho nên phải mượn ngoại vật.
Có lẽ cân nhắc đến sau này còn cần sửa chữa Phù Độ Tinh Không đại trận, Mặc Nho Bân chỉ suy nghĩ một lúc đã cảm thấy Lý Phàm nói có lý.
Đồng ý sau khi trở về sẽ tìm kiếm xem có dị bảo nào có thể thôi diễn trận pháp không.
"Nếu như có thể hấp thu Giải Ly điệp do cửu điệp hợp nhất, năng lực thôi diễn trận pháp của ta sẽ nghênh đón sự thay đổi về chất."
"Đến lúc đó, sợ là ta cũng có thể dễ dàng khám phá Nghịch Chuyển Tử Sinh trận. Có lẽ đến lúc đó có thể tìm tới thân phận thật sự của Tử Sinh thiên tôn kia."...
Kế hoạch dừng lại tọa trấn ở Linh Mộc giới của Lý Phàm, tại nửa tháng sau bỗng nhiên bị một tin tức Lâm Linh đưa đến ép kết thúc.
Rõ ràng đã là cường giả Hợp Đạo, nhưng trong giọng nói của Lâm Linh lại đầy hoảng hốt như đứa trẻ: "Chủ... chủ nhân, Thạch... Thạch Bản tiền bối không thấy đâu nữa!"
"Cái hồ nhỏ kia cũng biến mất theo!"
Trong lòng Lý Phàm chấn động, bỗng nhiên đứng dậy.
Chí bảo hồ câu cá và Thạch Bản tiền bối không thấy đâu?
Xảy ra chuyện gì vậy?
Trong lòng Lý Phàm đột nhiên thấy lo lắng, đang muốn lập tức đi về phía miếu nhỏ ở ngọn núi.
Nhưng khi hồi tưởng lại một ít biểu hiện của Lâm Linh lúc trước, đột nhiên Lý Phàm dừng bước lại.
Hẳn trầm giọng truyên âm: "Nóng nảy cái gì! Với thực lực của Thạch Bản tiền bối, ở Huyền Hoàng giới có ai làm hắn tổn thương được?"
"Kể lại tỉ mỉ chuyện lúc đó cho ta."
"Vâng, chủ nhân." Lâm Linh vẫn hốt hoảng mô tả lại tình huống lúc dị trạng xảy ra.
Lại nói từ sau khi Thạch Bản tiền bối ngồi ngộ đạo trong hồ câu cá thì vẫn giống như pho tượng, không hề nhúc nhích.
Xuất phát từ sự kính trọng và e dè Thạch Bản tiền bối, Lâm Linh và tiểu đạo đồng Lưu Ly vẫn luôn duy trì một khoảng từ xa với hắn.
Nhưng thời gian trôi qua, lá gan của các nàng lại to hơn.
Phát hiện cho dù các nàng dựa vào gần cũng không khiến Thạch Bản tiền bối có phản ứng thì thi thoảng đã đến trước mặt đối phương.
Muốn nhìn Thạch Bản tiền bối kỳ lạ này ở khoảng cách gần.
Vốn Lâm Linh còn hơi sợ hãi, nhưng bị tiểu đạo đồng Lưu Ly lôi kéo, nàng cũng phát hiện không có vấn đề gì.
Từ đó càng làm càn' hơn.
"Lâm Linh tỷ tỷ cách Thạch Bản tiền bối càng gần, được càng nhiều lợi ích hơn." Tiểu đạo đồng Lưu Ly ngồi dưới đất, đôi mắt có chút tham lam ngửa đầu nhìn Thạch Bản tiền bối.
Mà Lâm Linh cũng cảm nhận được bên cạnh Thạch Bản tiền bối có dao động đạo vận khác biệt.
Dường như có thể gây ra sự cộng hưởng của pháp tắc khác trong thiên địa, chỉ chốc lát sau, trong đầu có rất nhiều hình ảnh đứt quãng hiện lên.
Huyền ảo khó giải thích, liên quan đến thiên địa chỉ lý khác nhau.
Cho dù là tu sĩ có chiến lực Hợp Đạo như nàng thì cũng rất có ích.
"Sau này ta mới hiểu được, khi đó Thạch Bản tiền bối đang lĩnh ngộ đạo 'điếu' đến giai đoạn quan trọng nhất. Cho nên dẫn tới thiên địa chỉ lý cộng hưởng..."
"Nhưng lúc ấy ta đắm chìm trong lợi ích của ngộ đạo nên không phát hiện ra."
"Cho đến không lâu sau, dao động đạo vận kia đột nhiên trở nên kích động. Loại cảm giác ấy..." "Giống như mặt nước phẳng lặng, bỗng nhiên có sóng to gió lớn kích thích!"
Trong giọng nói của Lâm Linh hơi sợ hãi.
"Trong hồ câu cá giống như có thứ gì đó đang ra sức lôi kéo vậy."
"Thạch Bản tiền bối không có dấu hiệu nào, bị kéo lại gần một bước."
"Lúc ấy vẻ mặt Thạch Bản tiền bối rất kỳ lạ, có kinh ngạc bất ngờ, còn có sợ hãi."
"Giống như có sợi dây vô hình nào đó buộc chặt hắn với thứ ở trong hồ câu cá. Bọn họ đấu sức với nhau, người nào cũng không chịu buông tay."
"Sau đó..."
Lâm Linh dừng lại, hoảng sợ nói: "Đột nhiên, Thạch Bản tiền bối giống như bị kéo vào trong hồ câu cá. Hư không biến mất ngay trước mặt chúng ta!"
"Càng đáng sợ hơn là sau này bọn †a còn phát hiện ra, hồ câu cá kia không còn tác dụng nữa."
Sau khi nghe Lâm Linh miêu tả, trong lòng Lý Phàm giảm đi kha khá sự cảnh giác với nàng.
Loại chuyện không thể tưởng tượng được ấy...
Không giống như việc mà nàng có thể làm ra.
Trong đầu tưởng tượng cảnh Thạch Bản tiền bối bị "câu" đi, lấy tâm tính bây giờ của Lý Phàm cũng không khỏi cảm thấy rùng mình.
Khi ngươi nhìn chằm chằm vào vực thẳm, vực thẳm cũng nhìn chằm chằm vào ngươi.
Khi ngươi đang câu cá, làm sao ngươi biết liệu mình có phải là người bị câu hay không?
"Có thể liên thông trong ngoài tường cao, nước của hồ câu cá này cũng có hơi sâu quá rồi."
Lý Phàm trầm ngâm một lát, quyết định vẫn không thể chỉ nghe lời nói từ một phía của Lâm Linh. Muốn đích thân đến tận nơi nhìn xem mới được.
Nghĩ như vậy, Lý Phàm che giấu hành tung, lao nhanh chạy về phía châu Ủng Vận.
Sau khi đến miếu nhỏ, cho dù là Chung Thần Thông, Lưu Ly hay là Lâm Linh, hiển nhiên đều vẫn chưa thể hoàn hồn sau nỗi kinh hoàng trước sự biến mất bất ngờ của Thạch Bản tiền bối.
Vẻ mặt hốt hoảng, đứng ngồi không yên.
"Chủ nhân, ngươi đã đến rồi." Nhìn thấy Lý Phàm đến, Lâm Linh giống như †ìm thấy người đáng tin cậy, vội vàng tiến lên đón.
Chung Thần Thông cũng hơi sửng sốt, hành lễ với hắn.
Lý Phàm chỉ khẽ gật đầu, sau đó sải bước đi tới nơi vốn dĩ phải là hồ câu cá.