Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1475 - Chương 1475: Kẻ Thành Tâm Cầu Đạo (2)

Chương 1475: Kẻ thành tâm cầu đạo (2) Chương 1475: Kẻ thành tâm cầu đạo (2)Chương 1475: Kẻ thành tâm cầu đạo (2)

Nghe không giống người đã làm mẹ, ngược lại giống như âm thanh tiểu cô nương mười lăm, mười sáu tuổi.

Sóc Phong đẩy cửa trúc lâu, tiến vào trong.

Ánh mắt của Huyền Tố Thường và Lục Khê Thiền lập tức tụ lại trên người Sóc Phong

Nhưng vào lúc này...

Một âm thanh chói tai như sấm sét, vang vọng khắp biển trúc.

"Sóc huynh yên tâm, tiểu đệ ta tất nhiên sẽ giúp ngươi thuyết phục lệnh đường, trả lại tự do cho ngươi!"

Lời nói của Lý Phàm vửa ra, không chỉ ba người Sóc Phong, Huyền Tố Thường nôn nao.

Ngay cả đám người Mặc Nho Bân, Lâm Linh cũng nhất thời không bắt kịp.

"Ra tay!" Cũng may Lý Phàm rất nhanh đã truyền âm đến.

Ba người Lâm Linh nhanh chóng trở về vị trí cũ, đại trận được bày từ bốn bị Hợp Đạo đã xong trong phút chốc.

Mà Mặc Nho Bân cũng không nương tay, tám bộ thân thể giống nhau như đúc ầm ầm nổ tung.

Từ mỗi một bộ thân thể, một thân hình màu đen mơ hồ không rõ phóng ra.

Sau đó bóng ma mở rộng, trong khoảnh khắc đã bao phủ toàn bộ biển trúc.

"Ha ha, hiện tại Phong nhi thật có tiền đồ..." Lúc ban đầy, Huyền Tố Thường sau khi sửng sốt một chút thì vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt.

Nàng còn tưởng Sóc Phong khuấy đống đám hồ bằng cẩu hữu, muốn phản kháng.

Dù sao trước đâu hắn quả thực đã làm chuyện này.

Tuy nhiên sau khi trận pháp khở động, bóng ma che lấp mặt trời. Huyền Tố Thường lập tức biến sắc, nàng đã biết uy thế phục kích cỡ này không phải thứ Sóc Phong có thể chuẩn bị.

"Phong nhỉ cẩn thận!"

Huyền Tố Thường lắc mình đi đến trước mặt Sóc Phong, sắc mặt nghiêm trọng.

Mà Lục Khê Thiền trước tiên muốn liễn lạc với bên ngoài nhưng lại phát hiện căn bản không thể liên thông.

"Bọn người trộm cắp, trước mặt Truyền Pháp thiên tôn, vì sao không quỳ!"

Âm thanh vang rền như tiếng sấm bên tai các nàng.

Trên bầu trời mờ tối vậy mà như thật sự xuất hiện pháp tướng thiên tôn.

Không giận tự uy nhìn chằm chằm xuống dưới.

Ầm!

Áp lực vô hình cực lớn giáng xuống, trúc lâu nháy mắt hóa thành bột mịn.

Toàn bộ mặt đất bị đè nén xuống vài thước trong tiếng nổ vang.

Ba người Huyền Tố Thường lập tức bị áp lực này khóa chặt, không thể động đậy!

Bọn họ chưa kịp giấy giụa đã nhìn thấy bóng ma che khuất bầu trời, năm vầng trăng máu chợt xuất hiện.

"Kéo tơi" Âm thanh lạnh như băng, không chứa bất kỳ tia cảm xúc nào vang lên từ màn trời.

Hàng vạn hàng nghìn sợi tơ rủ xuống từ trăng máu.

Giống như vô số xúc tua, lặng yên không một tiếng động phóng nhanh tới, quấn quanh các nàng.

Sợi tơ nhìn như vô hình, nhưng khoảng khắc nó tiếp xúc đến thân thể các nàng, một luồng cảm giác vô cùng suy yếu dâng lên từ đáy lòng các nàng.

"Khê Thiền!" Bên ngoài cơ thể Huyền Tố Thường và Sóc Phong đều đột nhiên xuất hiện chiến giáp.

Nhưng vẫn không thể ngăn cản những sợi tơ vô hình này.

Mà tình hình Lục Khê Thiền còn hỏng bét hơn, bên người nàng, một đám ký hiệu màu bạc tượng trưng cho trận pháp không ngừng xuất hiện, rồi rất nhanh tiêu tán không tung tích.

Trên trán Lục Khê Thiền có mồ hôi lạnh toát ra, trong ánh mắt đầu tiên là khiếp sợ, sau đó trở nên hoảng sợ khó có thể che dấu.

Chiến cục hỗn loạn, có lẽ người khác không tỉnh thồn trận pháp thì không biết trên người nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng Lục Khê Thiền biết rõ, mỗi một trận pháp nàng bày ra, xung quanh sẽ truyền đến một sức mạnh vô danh, nháy mắt phá hủy trận pháp!

Thậm chí ngay cả trận pháp còn chưa thành hình đã bị phá giải!

Giống như đối phương sớm biết bản thân muốn bố trí trận pháp nào, tốc độ phá trận cực nhanh, quả thực không thể tưởng tượng! Mới đầu Lục Khê Thiền nghĩ trong Sách Trận đường của bản thân có kẻ phản bội, tiết lộ toàn bộ trận pháp nàng nắm giữ ra bên ngoài.

Nhưng rất nhanh, khi nàng này trận pháp áp đáy hòm ra ngoài, kết cục vẫn như vậy: Trận phá trong chớp mắt!

Vì thế sợ hãi trong lòng Lục Khê Thiền dần dần lan tràn không thể ngăn cản.

Nàng dường như về lại thời điểm lần đầu gặp mặt sư tôn của mình.

Cấp bậc trận pháp mạnh mẽ sư tôn thể hiện ra ngoài khiến nàng sợ hãi than, say mê, si mê, thiên phú bản thân luôn lấy làm kiêu ngạo, trước mắt hắn, căn bản không đáng để nhắc đến.

Mà giờ phút này, trình độ trận pháp của tồn tại phá trận khắp bốn phía thậm chí còn cao tay hơn rất nhiều so với sư tôn nàng.

Đó là cảnh giới mà nàng căn bản không thể tưởng tượng nổi!

"Rốt cuộc là ai?"

Kiêu ngạo của thủ tịch Sách Trận đường Vạn Tiên Minh bị đánh nát, Lục Khê Thiền chỉ cảm thấy khắp bóng tối xung quanh xuất hiện vô số khuôn mặt sư tôn nàng.

"Khê Thiền, ngươi khiến sư tôn quá thất vọng!"

"Sau này đừng nói với người khác ngươi là đệ tử của ta, vi sư không gánh được chức danh này!"

"Lục Khê Thiền, ta chết không sáng mắt!"...

"Không, không phải như thế sư tôn.." Sau khi chìm trong ảo giác, Lục Khê Thiền run lẩy bẩy. Vậy mà trong lúc nhất thời hoàn toàn mất khả năng phản kháng.

Bóng ma dày đăch xung quanh hoàn toàn bao lấy nàng, sau đó nàng biến mất trong biển trúc

Nhìn thấy một màn này, Huyền Tố Thường không khỏi hoa dung thất sắc. Nhưng đối mặt pháp tướng thiên tôn trên đỉnh đầu, và vô số sợi tơ vây công, bản thân nàng đã giật gấu vá vai.

"Hưng Vượng huynh đệ, ta đã tạm thời phong ấn Lục Khê Thiền. Tuy nhiên, vừa nấy... Giọng nói hơi thắc mắc của Mặc Nho Bân truyền đến.
Bình Luận (0)
Comment