Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1481 - Chương 1481: Thần Hồn Kích Tam Tiên (2)

Chương 1481: Thần hồn kích tam tiên (2) Chương 1481: Thần hồn kích tam tiên (2)Chương 1481: Thần hồn kích tam tiên (2)

Không tiếp tục vung roi thứ tư.

Lý Phàm làm xong tất cả, tay phải cầm roi chắp ở sau lưng.

Chờ đợi Lục Khê Thiền khôi phục thần trí lần nữa.

Cảnh tượng trừng phạt này khiến Huyền Tố Thường cũng hơi sợ mất mật, cũng không dám nhúc nhích, chờ tại chỗ.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Lục Khê Thiền cũng tỉnh lại từ trong đầu óc trống rỗng.

Lục Khê Thiền nằm trên mặt đất, nhìn thấy bóng người đứng sừng sững của Lý Phàm, trong lòng run rẩy theo bản năng.

Sau đó, nàng quản quại đứng dậy, đầu tiên là sửa sang lại dung mạo một chút, sau đó mới cúi đầu lạy, nói một cách đứt quãng và khó khăn: "Đa tạ sư tôn xử phạt."

"Đứng lên đi." Lý Phàm thờ ơ đáp lại.

Lục Khê Thiền muốn đứng lên, suýt chút lại ngã nhào trên đất.

Huyền Tố Thường thấy vậy, vội vàng tiến lên đỡ.

"Đại đạo vô bờ, theo đuổi đạo đến chết không ngừng. Ba roi này là vi sư trừng phạt sự lười biếng của ngươi!"

"Trận pháp chi đạo, như đi ngược dòng nước, không tiến ắt lùi. Về sau trong khoảng thời gian này, ngươi ở trong Trúc Hải này dốc lòng nghiên cứu trận đạo, không phải chuyện cần thiết thì không cần chạy loạn!"

"Người tốn công trị người, năm đó lúc vi sư làm thủ tịch Sách Trận đường, cũng không khó khăn giống như ngươi."

"Phải học được giao quyền."

Lý Phàm ân cần nhắc nhở.

Bây giờ Lục Khê Thiền đâu còn dám phản bác, chỉ liên tục gật đầu đồng ý.

Trong phòng trúc yên lặng ngắn ngủi.

Sau đó Lý Phàm cân nhắc một lát, giống như làm quyết định gì đó.

Lăng không chỉ vào trán Lục Khê Thiền.

Đây vốn là chiêu thức cực kỳ uy hiếp, bất kỳ tu sĩ nào cũng sẽ vô thức phản kháng, trải qua ba roi kia của Lý Phàm và dưới sự vặn vẹo nhận thức của Chân Thực Dụ Quả, Lục Khê Thiền lại ngay cả chút phản ứng phản kháng cũng không có.

Hoàn toàn chịu đựng một ngón tay này của Lý Phàm.

Sau đó...

Một ngàn loại trận pháp khác nhau chưa từng thấy qua, vượt xa khả năng hiểu được của nàng bây giờ, lập tức xuất hiện trong đầu Lục Khê Thiền.

Sau khi sững sờ một lát, Lục Khê Thiền đột nhiên ngẩng đầu: "Sư tôn, đây là..."

Trong giọng nói hơi suy yếu tràn đầy ngạc nhiên mừng rỡ.

Lý Phàm hừ lạnh: "Dáng vẻ không thành tài này của ngươi, nếu chỉ để ngươi nhắm mắt làm liều, chỉ sợ cho đến khi ngươi tử vong cũng khó thành người tài."

"Những trận pháp này là vi sư thu hoạch mới mấy năm này, lại muốn tỉnh tiến hơn lúc ta giả chết không ít. Đủ để nghiên cứu một hồi." Đương nhiên là Lục Khê Thiền biết giá trị của những trận pháp này, trong lòng lập tức dâng lên vui sướng và biết ơn, vội vàng dập đầu cảm ơn Lý Phàm: "Đa tạ sư tôn ban thưởng."

"Huyền Tố Thường.." Lý Phàm không để ý đến Lục Khê Thiền, mà quay đầu nhìn về phía Huyền Tố Thường.

"Văn bối ở đây." Huyền Tố Thường vội vàng nói.

"Chuyện của hai người các ngươi..." Lý Phàm chậm ïãi nói.

Huyền Tố Thường và Lục Khê Thiền nghe vậy, hô hấp cũng lập tức chậm lại.

"Bây giờ ván đã đóng thuyền, các ngươi lại lưỡng tình tương duyệt, ta cũng không tiện ngăn cản."

"Khê Thiền bẩm sinh lười biếng, nếu bên cạnh không có ai thúc giục và giám sát, chỉ sợ sau này vẫn khó thoát vận mệnh giống vậy..."

Lý Phàm nói xong, cầm trong tay roi dài màu vàng tạo thành từ lực lượng thần hồn lăng không bước qua: "Roi này ban thưởng cho ngươi, ngày sau hễ phát hiện Khê Thiền có lúc lười biếng thì thay †a trừng phạt nàng!"

"Khê Thiền, ngươi không thể ngăn cản! Có hiểu rõ không?" Đôi mắt Lý Phàm nhìn thẳng.

Thân thể Lục Khê Thiền lại khế run lên, thấp giọng nói: "Đồ nhi hiểu rõ."

Hai tay Huyền Tố Thường nhận roi dài màu vàng sậm, trên mặt hơi sửng sốt, lại hơi ngạc nhiên mừng rỡ.

Lén nhìn về phía Lục Khê Thiền, không biết nghĩ tới điều gì, gò má lại xuất hiện ửng đỏ.

Sau đó vẫn dưới sự nhắc nhở của đối phương dưới, lúc này mới dập đầu tạ ơn Lý Phàm.

"Chuyện ở đây xong rồi, ta rời đi trước."

"Còn cục diện hỗn loạn trong Trúc Hải..."

Không đợi Lý Phàm mở miệng, Lục Khê Thiền đã vội vàng nói: "Sư tôn yên †âm, ta sẽ tự xử lý."

Dừng chốc lát, Lục Khê Thiền do dự, lúc này mới khẽ nói: "Lần đi này sư tôn cẩn thận..."

Lý Phàm mỉm cười, sau một lúc, bóng người đã xuất hiện trên bầu trời.

"Chỉ là kiếp nạn nhỏ bé, sao có thể làm ta bị thương được?”

"Nhưng mà tấm lòng của đồ nhị, vi sư cũng xin nhận tấm lòng. Ha ha ha..."

Nói xong, hơi thở đã biến mất trong động phủ Trúc Hải. Huyền Tố Thường và Lục Khê Thiền ngạc nhiên nhìn bầu trời.

Chuyện xảy ra bất ngờ giống như mộng ảo. Chưa đến thời gian một ngày, nhưng hai người lại giống như đã trôi qua lâu gần nửa đời.

Ánh mắt hai người giao nhau, sau một lúc lâu, vẫn là Huyền Tố Thường mở miệng: "Nếu đã đưa ra lựa chọn rồi thì bây giờ hối hận cũng vô dụng."

"Nhưng mà..."

"Tranh đấu của bản thân Thiên Huyền Kính, nói không chừng cuối cùng cũng không ảnh hưởng đến chúng ta."

Lục Khê Thiền gật đầu: "Nhưng mà chuyện xảy ra ở đây vẫn không cân truyền ra bên ngoài mới tốt..."

Ánh mắt nàng nhìn roi dài trong tay Huyền Tố Thường, hơi thở đột nhiên lại trở nên hơi hỗn loạn. ... Bên ngoài Trúc Hải.

Thả tôi tớ nữ tu cùng với Sóc Phong mà ban đầu vốn đã trấn áp ra, Lý Phàm bọn họ đang tiến đến vị trí của phân thân Thiên Huyền Kính.

Chỉ là ánh mắt Bách Hoa đạo nhân và Lâm Linh nhìn về phía Lý Phàm hơi kỳ lạ.

Chỉ có tiểu sư đệ Thiên Dương không lấy làm lạ, giống như lúc trước.
Bình Luận (0)
Comment