Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1482 - Chương 1482: Hai Người Đẹp Đều Bái Phục

Chương 1482: Hai người đẹp đều bái phục Chương 1482: Hai người đẹp đều bái phụcChương 1482: Hai người đẹp đều bái phục

Hiển nhiên là các nàng cũng nhìn thấy cảnh tượng xảy ra trong nhà trúc.

Trên thực tế, động tĩnh lớn như vậy, cho dù các nàng không muốn chú ý thì cũng hơi khó khăn.

"Nếu loại thủ đoạn này rơi vào trên người ta...' Trong lòng Lâm Linh càng sợ hãi Lý Phàm thêm mấy phần.

"Không hổ là thượng sứ, bất kể là đùa giốn lòng người hay là thuật Ngự Hạ, đều đã đạt đến đỉnh cao. Khó trách có thể được chân tiên nhìn trúng, năm đó trong đám người may mắn còn sống sót của các giới, cũng không có như vậy." Bách Hoa đạo nhân lại âm thầm cảm thán.

Lý Phàm không để ý đến suy nghĩ lung tung của hai người này.

Chuyện hắn vừa mới làm chỉ vì để lại đường rút mà thôi.

Dù sao địa vị của hai vị nữ tu Huyền Tố Thường và Lục Khê Thiền trong Vạn Tiên Minh thực sự không xem như thấp.

Cho dù kém truyền pháp giả, nhưng cũng tuyệt đối có thể xem như thống trị cao cấp.

Nhưng dù sao Lý Phàm cũng không phải pháp vương Huyền Thiên giáo thật sự, đồng lòng với Mặc Nho Bân, Hoàn Chân trong người, hắn có rất nhiều bí mật đặc biệt của mình.

Có một số việc vẫn có đường lối đơn độc riêng mình cho thỏa đáng.

Thông qua ba roi vừa rồi, Lý Phàm tin tưởng cho dù có sơ hở trong lời nói dối mà Chân Thực Dụ Quả thêu dệt thì cũng có thể tạm thời không để ý dưới sự thấp thoáng của sự kiện cực kỳ chấn động này.

Chỉ cần nhớ lại vị sư tôn Lý Phàm này, chuyện hiện lên trong đầu trước là ba roi kia...

Với tính cách của Lục Khê Thiền, tuyệt đối không thể nào bình tính hòa nhã.

Mà sở dĩ lại truyền thụ một ngàn loại trận pháp cho nàng, chỉ là vì gia tăng độ tin cậy của ký ức hư cấu, cùng với đánh một cái tát, cho một quả táo đỏ để xoa dịu thôi.

Còn lúc sau ban roi dài màu vàng cho Huyền Tố Thường...

Thứ nhất là vì giám thị nhất cử nhất động của hai người, dù sao roi dài được hóa thành lực lượng thần hồn của hắn, giống như phân thân khác.

Thứ hai cũng là vì cố gắng kéo dài thời hạn lời nói dối cuối cùng bị vạch trần.

Sao Lý Phàm có thể không biết sau khi Huyền Tố Thường nhận được roi dài màu vàng kim thì giữa hai người nàng và Lục Khê Thiền sẽ xảy ra chút gì?

Đặc biệt là hắn còn đưa lại quyền "giám sát và trừng phạt" danh chính ngôn thuận.

Tất nhiên là ăn tủy mới biết vị, vui đến quên cả trời đất.

Kể từ đó, kế tiếp trong một khoảng thời gian tương đối dài, hai vị nữ tu đều phải vượt qua trong Trúc Hải này.

"Càng ít ở tổng bộ Vạn Tiên Minh thì nguy hiểm bị lộ lại càng nhỏ."

Đây chính là tính toán của Lý Phàm.

Đủ loại chuyện khác cũng không nhìn như vẻ bề ngoài. Kết thúc suy nghĩ, lực chú ý của Lý Phàm lại tập trung lên tin tức có liên quan đến phân thân Thiên Huyền Kính mà Huyền Tố Thường truyền lại.

"Hóa thân người phàm, đi khắp Huyền Hoàng."

"Mỗi lần biến đổi dung mạo, thân phận, làm không biết mệt."

"Nghi ngờ là đang ngộ đạo..."

"Thú vị."

Ánh mắt Lý Phàm lắp lóe, tăng tốc độ, bay đến địa điểm phân thân Thiên Huyền Kính xuất hiện gần đây.

Châu Lưu Quang, một tòa thành trì người phàm tên là Uy Đô.

Không bao lâu, bốn người đã đến chỗ cần đến.

"Tiên Phàm Chướng thật sự danh bất hư truyền, trước đó ta chỉ nghe nói, chưa từng tận mắt nhìn thấy."

"Bây giờ bản thân ở đây, từ phía xa đã cảm thấy chán ghét một hồi."

Bách Hoa đạo nhân cảm thán.

Bách Hoa đạo nhân dừng lại, đắn đo nói: "Nếu như tu sĩ chúng ta sống chung với người phàm trong thời gian dài, cho dù không tiếp xúc với Tiên Phàm Chướng, chỉ bị lây nhiễm hơi thở Tiên Phàm Chướng cũng sẽ có nguy hiểm cảnh giới bị rơi xuống đúng không?"

Lý Phàm nheo mắt liếc nhìn người phàm phía dưới, đồng thời gật đầu: "Đúng vậy, chính vì thế nên tu tiên giả của Huyền Hoàng giới chúng ta thường thường đều là sống tách biệt với người phàm."

"Mục tiêu nhiệm vụ là ở trong tòa thành này? Tuy không phải là tòa thành lớn nhưng chỉ sợ người phàm trong thành cũng nhiều hơn mười vạn. Ừm, không nhận ra có hơi thở của tu sĩ. Tìm từng người một sợ rằng có chút phiền phức, theo ý kiến của ta không bằng trực tiếp ra tay bức đối phương đi ra!" Bách Hoa đạo nhân biết rõ thủ đoạn của Lý Phàm nên lúc này đề nghị rất ân cần.

Cái nàng gọi là ra tay đương nhiên không khác gì tấn công phạm vi lớn, tàn sát hết sạch thành trì của người phàm được gọi là Uy Đô.

Người cuối cùng sống sót chính là phân thân của Thiên Huyền Kính.

Đến nỗi tính mạng của hơn hơn mười vạn người phàm trong thành...

Từ trước đến giờ không được tu tiên giả để vào trong mắt.

Đặc biệt là ngoài Huyền Hoàng giới thì không có sự tồn tại của Tiên Phàm Chướng. Người phàm đối với tu sĩ càng giống như con kiến hôi, tàn sát mà trong lòng không có tí gánh nặng.

Thế nên Bách Hoa đạo nhân nhìn như đạo mạo nghiêm trang, lại cũng nói ra lời nói đẫm máu như này.

Tuy nhiên Lý Phàm lại không đồng ý kế hoạch của Bách Hoa đạo nhân.

Hắn ha hả cười: "Sát khí của Bách Hoa đạo hữu thật là lớn! Có câu trời cao có đức hiếu sinh, chẳng qua là tìm một người thôi, cần gì tăng thêm sát nghiệt không cần thiết chứ."

Lời vừa nói ra, Bách Hoa đạo nhân lập tức cung kính nể phục.

Lâm Linh lén lút nói thầm len lén quan sát Lý Phàm, cuối cùng vẫn không dám nói ra chất vấn.

Thật ra không phải Lý Phàm đột nhiên thay đổi tính cách. Mà là suy nghĩ đến ở trong tiểu thế giới mình năm giữ hiện nay, dù sao dân số vẫn có phần thưa thớt.
Bình Luận (0)
Comment