Chương 1539: Bảy mươi hai mê cung (2)
Chương 1539: Bảy mươi hai mê cung (2)Chương 1539: Bảy mươi hai mê cung (2)
Lý Phàm bỗng nhiên bừng tỉnh, tức khắc nhận ra được không đúng.
Thần thức liếc nhìn bản thân, không có cái gì bình thường.
Lại thi triển Thủy Kính thuật, nhìn vào trong mặt kính.
Lý Phàm nháy mắt có chút da đầu †ê dại.
Thì ra những bóng đen sát vai với mình vừa rồi không hề biến mất.
Mà là từng bóng chồng chất lên nhau. Cứ như vậy tất cả đều ghé vào trên lưng của mình.
Càng làm cho hắn cảm thấy kinh dị là, nếu không phải mặt kính chiếu rọi, Lý Phàm vậy mà không mảy may phát giác chuyện này!
Tựa như theo phản xạ của tấm kính, nhìn thấy ánh mắt Lý Phàm đưa tới.
Khuôn mặt của những cái bóng vốn mơ hồ không rõ lại dần hiện ra.
Từng khuôn mặt trắng xám vô cùng giao nhau một chỗ không ngừng biến ảo, âm thanh của bọn họ đứt quãng vang lên bên tai Lý Phàm.
"Lên núi, lên núi..."
"Mau chạy! Mau chạy!"
"Vị đạo hữu này chở ta một đoạn đi, đường núi này khó tránh có hơi quá khó đi"
"Mệt quá. Mệt quá. Hẳn sắp đến cửa ra rồi nhỉ"...
Mà cùng lúc những âm thanh này xuất hiện, Lý Phàm hoảng sợ phát hiện thân thể chính mình vậy mà theo nội dung khác nhau trong những lời, bắt đầu động tác khác nhau.
Vừa muốn lên núi, lại bức thiết muốn thoát khỏi nơi đây.
Người nào cũng không chịu nhường người nào.
Trong mâu thuẫn tương phản rõ ràng này, hệt như trước sau đều có rất nhiều người đang dùng sức lôi kéo.
Thân thể Lý Phàm thoáng chốc bị xé ra từ trong.
"Như này mới đúng chứ, như này mới đúng chứ..."
Hai bên đều cướp được một bộ phận thuộc về mình, cùng nhau phát ra tiếng reo hò phấn khởi vô cùng.
Sau đó những bóng dáng này mỗi người mang theo một nửa thân thể, mỗi người đi một ngả.
Một lên một xuống, mỗi người di chuyển nhanh chóng trên đường núi.
Như bị những âm ảnh này lây dính, hai đoạn thân thể tàn phế của Lý Phàm như cũng phủ kín một tâng âm ảnh dày đặc.
Trong thời gian ăn mòn biến ảo, hai đoạn tách ra này trong lúc lặng yên từng người một lần nữa biến thành hai thân thể hoàn chỉnh.
Bên ngoài Độ Ách tông, trong không gian bình thường của Huyền Hoàng giới.
Lý Phàm cảm nhận cảnh tượng hai phân hồn đồng thời truyền đến, lộ ra vẻ tương đối hứng thú.
Một trái một phải, lúc lên lúc xuống.
Hai hình ảnh đồng thời hiện ra.
Có những ái kia bóng dáng thần bí kia dẫn đường, hai phân hồn kế tiếp đều không gặp phải sự kiện bị xé rách nữa.
Đồng thời tốc độ hành động trên đường núi cũng nhanh lên mấy lần, cảnh tượng xung quanh nhanh chóng lướt về phía sau.
Điều duy nhất khiến Lý Phàm cảm thấy nghi ngờ là, rõ ràng địa điểm xuất hiện lúc đầu của mình là chân núi Độ Ách tông.
Căn bản không leo lên trên bao nhiêu, nhưng con đường xuống núi lại dài dãng dặc như lên núi.
Tựa như không có điểm cuối.
Không biết qua bao lâu.
Trước mắt hai phân hồn đều hoa lên, cuốn lấy những bóng dáng mơ hồ của bọn họ biến mất không thấy đâu nữa. Bên tai thanh tĩnh, bọn họ nhìn qua hai bên.
Cảnh tượng bên người giống nhau như đúc: Tiểu viện tường vây màu trắng, cửa gỗ màu đỏ nửa khép. Trên tường xanh đỏ loang lổ lấm tấm, màu đỏ hình như là huyết. Còn màu xanh thì là rêu xanh sinh ra từ trong chỗ nứt của bức tường.
Chỗ bản thể Lý Phàm nhìn hình ảnh hoàn toàn nhất trí trong đầu, vẻ mặt hơi khó hiểu.
"Hai Độ Ách tông? Chuyện gì thế này?"
Không suy nghĩ quá lâu, khống chế hai phân hồn đẩy ra cửa gỗ màu đỏ, đi vào trong tiểu viện.
Cửa đỏ không vì lâu năm thiếu tu sửa mà phát ra tiếng vang kẽo kẹt, ngược lại lặng yên không một tiếng động mang đến một tia cảm giác không chân thật.
Trong nháy mắt đi vào trong sân, Lý Phàm chỉ cảm thấy có một đôi tay thình lình bắt lấy mắt cá chân mình.
Địa điểm hai nơi đều là như thế.
Song cúi đầu ngẩng đầu lại không nhìn thấy gì cả. Nhưng cảm giác âm u bắt nguồn từ chỗ sâu thần hồn lại không làm giả được.
"Lần này nhất định phải hung hăng bắt chẹt Thiên Huyên Kính một khoản. Hắn căn bản chưa từng nói Độ Ách tông này quỷ dị như vậy."
Trong đầu lóe lên ý nghĩ này rồi biến mất, hai phân hồn không để ý đến cảm giác dị dạng dưới thân truyền đến, tiếp tục thăm dò tới chỗ sâu của sân.
Cánh cửa đại điện trung tâm khóa chặt, không cách nào mở ra. Chỉ có cửa đá hai bên trái bên, không biết thông tới đâu.
Cảnh chỗ hai phân thân đều là như thế.
"Thú vị" Ánh mắt Lý Phàm chớp động.
Trước tiên thử phát động công kích đến đại điện trung tâm, nhưng cho dù đại điện bị hủy, sau phút chốc lại lần nữa khôi phục nguyên dạng.
Sau đó Lý Phàm phân biệt để hai phân hồn chia nhau đi vào cửa đá một trái một phải.
Hình ảnh trước mắt loé lên.
Lúc Lý Phàm thấy rõ cảnh xung quanh, không khỏi có phần ngạc nhiên.
Bởi vì sau cửa đá rõ ràng là cảnh tượng giống hệt trong sân trước đói!
Vẫn là cửa đá trái phải đặt song song, cánh cửa đại điện trung tâm khóa chặt!
"Đây...
Đường trở về đã biến mất, chỉ có thể tiếp tục thăm dò về trước.
Sau khi Lý Phàm suy nghĩ một lúc bèn đưa ra quyết định. Hai phân hồn sau một trận nhúc nhích lại mỗi người chia thành hai cá thể.
Mỗi cái trong bốn phân hồn chia ra đi vào cửa đá khác nhau.
Hình ảnh tiếp tục biến hóa.
Không ngoài dự liệu, đập vào mắt vẫn là cảnh giống như lúc trước.
Lý Phàm cau mày, tiếp tục chia cắt thần hồn chính mình.
Tám phân hồn chậm rãi bay vào trong cửa đá.
16,32,64,128...