Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 154 - Chương 154. Chương 154: Kinh Hồng Gặp Thanh Phong

Chương 154. Chương 154: Kinh hồng gặp Thanh Phong Chương 154. Chương 154: Kinh hồng gặp Thanh Phong

Dưới Thiên Thị Địa Thính, Lý Phàm không cho rằng bản thân sẽ nhìn nhầm.

Hắn chợt nhớ tới nạn bão không ngừng tàn phá bừa bãi trong mấy năm ở biển Tùng Vân.

Trước đó cũng từng tìm kiếm tin tức liên quan tới nạn bão trong Thiên Huyền Kính, nhưng nạn bão này giống như căn bản không có ảnh hưởng bao lớn đến tu sĩ, căn bản không có ghi chép.

Hiện tại đã biết, đây hẳn cũng là đã chịu ảnh hưởng của Trường Sinh thiên tôn.

Lý Phàm nhớ, đời trước trước khi hắn vào biển Tùng Vân không lâu từng xảy ra một nạn bão rất lớn.

Hơn trăm hòn đảo bị phá huỷ.

Mấy năm sau đó, quy mô và tần suất xuất hiện của nạn bão càng ngày càng nhỏ, mãi đến khi Xích Viêm buông xuống.

“Trong chuyện này có lẽ có một vài bí ẩn. Chỉ là còn không phải lúc điều tra...” Lý Phàm ghi nhớ chuyện này trong lòng.

Lực chú ý lại lần nữa tập trung trên người Trương Hạo Ba.

Vẫn đang trong ngộ đạo.

Lý Phàm nhìn không ra nguyên nhân, mưa gió đầy trời như không có điểm cuối, không biết khi nào sẽ dừng lại.

Vì vậy chỉ đành phải để lại một tia tâm thần, thời khắc chú ý động tĩnh bên Trương Hạo Ba.

Phần lớn sự chú ý lại về tới trong Thiên Huyền Kính.

“Cược hết lên người một người hiển nhiên là không được, vẫn phải giăng lưới rộng mới tốt. Còn chưa từng thử xem Sát Cơ Vô Tướng nhiều nhất có thể tỏa định mấy người.”

“Ừm, có thể tìm một vài tu sĩ sắp trúc cơ thử nghiệm xem.”

Nói đến chuyện nghe ngóng tin tức, Lý Phàm bèn nghĩ tới Tiêu Tu Viễn.

Người này tuy tham tài sợ chết nhưng tình báo vẫn tương đối đáng tin.

Mình cũng là khách hàng cũ của hắn.

Vì thế hắn ẩn giấu thân hình, ngựa quen đường cũ, đi tới bên ngoài Thiên Lý đường.

Còn chưa đi vào, giọng của Tiêu Tu Viễn đã truyền đến từ xa xa.

“Đồ vật ta đều kiếm tới tay, rốt cuộc khi nào ngươi mới lại đây lấy! Ta đã giục ngươi rất nhiều lần rồi nhỉ?”

“Đừng nói với ta mấy chuyện ma quỷ như quả thực không qua được gì đó, ta thấy là ngươi không cần nữa rồi!”

“Này? Này!”

“Đệt!”

Lý Phàm đi vào trong phòng liền thấy Tiêu Tu Viễn bộ dạng mặt đầy phẫn uất.

Đập mạnh một cái đỉnh nhỏ xuống bàn.

“Tiêu đạo hữu đây là lại làm mua bán lỗ vốn rồi à?” Lý Phàm lên tiếng trêu ghẹo.

Tiêu Tu Viễn thấy có khách tới, khuôn mặt phẫn nộ nháy mắt thay bằng một khuôn mặt tươi cười.

Nhưng sau khi nghe thấy lời trêu chọc của Lý Phàm, nét mặt tức thì đen lại.

Hắn ngượng ngùng nói: “Đạo hữu nói gì vậy, Tiêu mỗ nhân ta trước giờ không làm mua bán lỗ vốn.”

Sau đó lại nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng nói: “Tiểu tử này thế mà dám chơi ta, thật sự khinh Tiêu Tu Viễn ta dễ bắt nạt đúng không...”

Lời này Lý Phàm dường như không chỉ nghe hắn nói một lần, lập tức cười mà không nói.

Nhìn đỉnh nhỏ trên bàn, ngược lại hỏi: “Tiêu đạo hữu, đỉnh nhỏ này là...”

Ánh mắt Tiêu Tu Viễn sáng lên, lập tức nhiệt tình giới thiệu cho Lý Phàm: “Cái đỉnh nhỏ này khó lường lắm đấy. Là ta tốn trăm cay ngàn đắng mới tìm được từ trong một di tích tông môn phá diệt.”

“Ồ? Không biết đỉnh nhỏ này có tác dụng gì?” Lý Phàm nổi hứng thú. Đồ vật có thể truyền lưu từ đại kiếp phá diệt đến nay, phần lớn đều không đơn giản.

“Đạo hữu có biệt Dược Vương tông đại danh đỉnh đỉnh không?” Tiêu Tu Viễn thần bí hỏi.

“Chưa từng nghe nói.” Lý Phàm lắc đầu.

Nụ cười của Tiêu Tu Viễn tức khắc cứng lại.

May mà tu dưỡng chuyên nghiệp của hắn tương đối mạnh, lập tức giải thích cho Lý Phàm.

“Dược Vương tông cũng là một trong những tông môn tiếng tăm lừng lẫy vào thời kỳ thượng cổ. Xưa nay lấy luyện đan, trồng thuốc nổi tiếng hậu thế.”

“Nghe nói sau khi tiên tôn truyền pháp, trước khi đại kiếp đến. Vào lúc đó tông chủ Dược Vương tông, Liễu Như Trần đã mơ hồ có dự cảm, trong thiên địa sắp nghênh đón đại biến.”

“Thế là, Liễu Như Trần lấy thái độ cực kỳ cường ngạnh, mang theo toàn thể Dược Vương tông lấy Dược Vương đỉnh làm thuyền, hóa mở hư không, phá giới rời đi.”

Lý Phàm ngược lại là lần đầu nghe nói về loại giai thoại này: “Phá giới rời đi? Bọn họ đi nơi nào?”

Tiêu Tu Viễn nhún vai: “Chuyện cũ mấy ngàn năm trước, ai có thể biết chứ? Có thể là đi tiểu thế giới tự do xung quanh, cũng có thể là đi một thế giới mới, dù sao đây không phải trọng điểm.”

“Trọng điểm là cái đỉnh này!”

Lý Phàm khẽ gật đầu, phân thân Lâm Phàm lại nhanh chóng tìm kiếm từ mấu chốt “thế giới”.

Tin tức liên quan lập tức hiện lên.

Giá trị xa xỉ, vậy mà cần đến hơn một ngàn điểm độ cống hiến.

Mua, đọc.

Thời kỳ xa xưa, các tu tiên giả đã thiết lập thế giới quan cơ bản.

Tu Tiên giới đang ở bây giờ không phải thế giới tồn tại duy nhất.

Không chỉ xung quanh thế giới tồn tại rất nhiều tiểu thế giới phụ thuộc, động thiên độc lập cỡ nhỏ.

Bên ngoài hư không vô tận còn có sự tồn tại khác tương tự với thế giới chúng ta.

Trước đại kiếp, Tu Tiên giới cổ xưa mà lại phồn vinh kia còn đã từng có không ít giao lưu với thế giới khác.

Tu sĩ khi đó đều lấy “tu sĩ Huyền Hoàng giới” tự xưng.

...

Lý Phàm hơi ngưng lại.

“Huyền Hoàng...”

Suy nghĩ trong lòng cuồn cuộn, tiếp tục xem.

Nhưng bắt đầu từ ngày nọ, loại liên hệ giao lưu này chẳng biết vì sao đột ngột cắt đứt.

Đã từng có tu sĩ muốn vượt hư không, đi thế giới khác từng giao lưu tìm kiếm chân tướng.

Nhưng tất cả đều đi không trở về.

Sau đó, đại kiếp buông xuống, thiên địa thay đổi lớn.

Huyền Hoàng giới càng giống như “tự bế”.

Muốn phá vỡ hư không, rời đi nơi này trở nên trắc trở vô số lần.

Chờ sau mấy trăm năm khi giết chóc kết thúc, trật tự một lần nữa thành lập.

Mới có tu tiên giả mới tính toán lần nữa lấy được liên hệ với thế giới khác.

Chỉ là những năm gần đây vẫn luôn không có phát hiện gì.

Nhưng dường như nghiên cứu liên quan vẫn đang tiến hành, không hề từ bỏ.

...

“Thì ra là vậy, Huyền Hoàng giới à.”

“Chẳng lẽ nói, Huyền Hoàng Thanh Tâm Chú là từ thời kỳ thượng cổ lưu truyền tới nay? Nhưng khi đó Tiên Phàm Chướng rõ ràng còn chưa xuất hiện, thời gian có hơi không khớp.”

Bình Luận (0)
Comment