“Dựa ta để trúc cơ…” Đương nhiên Lý Phàm sẽ không tin tưởng hoàn toàn lời nói của Ân thượng nhân kia.
Nhưng ít ra có một điều: “Tất cả mọi thứ giữa thiên địa đều có thể xem như là kỳ vật chưa thành hình”.
Câu nói này, Lý Phàm thấy không có vấn đề gì.
Như vậy lại có vấn đề, hắn luân hồi muôn đời, không ngừng dựa vào trọng sinh.
Rốt cuộc Hoàn Chân có phải kỳ vật thiên địa không?
Hắn có thể dựa vào Hoàn Chân để đạo cơ Trúc Cơ không?
‘Hoàn Chân’ rốt cuộc là cái gì?
Kể từ sau khi Lý Phàm thức tỉnh ‘Hoàn Chân’, nghi vấn này vẫn luôn ẩn sâu dưới đáy lòng hắn.
Là dị năng bản thân thức tỉnh theo xuyên không?
Hay là một món dị bảo giấu trong thân thể mình?
Trong nháy mắt nào đó, Lý Phàm cũng sẽ không khỏi sinh lòng sợ hãi theo bản năng.
Nếu có một ngày, chính mình đột nhiên mất đi ‘Hoàn Chân’ thì phải làm sao bây giờ?
Lại hoặc là, trong nháy mắt nào đó cần biến hiện thực thành hư cấu, ‘Hoàn Chân’ bất thình lình không nhạy thì phải làm sao?
Vào lần đầu đọc “Kỳ vật luận”, Lý Phàm cũng từng nghi ngờ có phải ‘Hoàn Chân’ cũng là một loại kỳ vật thiên địa hay không?
Mình có thể dựa vào nó để trúc cơ không?
Bây giờ sau khi nghe những lời của Ân thượng nhân, Lý Phàm mơ hồ tin tưởng, có lẽ thật sự có thể dùng ‘Hoàn Chân’ trúc thành đạo cơ.
Nhưng...
Không phải hiện tại.
‘Hoàn Chân’ là lá bài tẩy cuối cùng của hắn, trước khi không có nắm chắc nhất định, hắn không thể tùy tiện thử nghiệm.
Nếu so sánh việc dùng ‘Hoàn Chân’ trúc cơ với một đề bài cần phá giải, như vậy bây giờ Lý Phàm ngay cả tư cách tham gia thảo luận đều không có.
Nói cho cùng ngay cả trúc cơ cụ thể là chuyện như nào hắn còn chưa thể làm rõ ràng.
May mà ở niên đại này, phần lớn vấn đề chỉ cần trả phí là có thể nhận được đáp án.
Phân thân Lâm Phàm tìm kiếm tri thức liên quan tới trúc cơ.
“Trúc cơ tự luận”, “Thiên, Địa, Nhân”, “Bách nhân trúc cơ thực lục”...
Từng cuốn có liên quan được đổi và đọc.
Lý Phàm cũng dần có nhận biết đại khái đối với trúc cơ.
Lấy ‘Phệ Vật Pháp’ nuốt kỳ vật thiên địa trong đan điền.
Thiên địa chi căn cắm rễ trên đó.
Lấy kỳ vật làm thổ nhưỡng, môi trường thích hợp, hấp thu pháp tắc nó ẩn chứa, cuối cùng mọc ra quả tên là “Đạo Cơ”.
Kỳ vật thiên địa chia thành ba loại lớn Thiên chi kỳ, Địa chi kỳ, Nhân chi kỳ.
Trong đó lấy Nhân chi kỳ vật trúc cơ là dễ nhất.
Bởi vì Nhân chi kỳ vật nói chung đều là do tu sĩ vẫn lạc biến thành, trong đó ẩn chứa lĩnh ngộ của tu sĩ đối với pháp tắc lúc sinh thời.
Trong quá trình trúc cơ, tương đương với lúc nào cũng có một vị lão sư ân cần dạy dỗ, dốc lòng chỉ bảo.
Mà Địa chi kỳ vật và Thiên chi kỳ vật càng gần với pháp tắc Đại Đạo tồn túy.
Đồng thời không có tâm đắc của tu sĩ còn lại làm tham khảo, yêu cầu bản thân tiêu tốn thời gian và tinh lực hơn cảm ngộ đủ loại quy tắc hỗn hợp trong kỳ vật, hóa thành đạo cơ của bản thân.
Nhưng chỗ tốt của việc mượn kỳ thiên địa để trúc đạo cơ nằm ở chỗ nó sẽ không thất bại.
Giống như khi đột phá Luyện Khí, ngưng tụ thiên địa chi căn, cưỡng ép rút ra linh khí để sử dụng.
Phương pháp Trúc Cơ như này nổi bật ra một từ “ổn”.
...
“Nếu nói trước đại kiếp thượng cổ, trúc cơ là một cuộc thi đóng sách. Như vậy trúc cơ hiện giờ là một cuộc thi mở sách. Đáp án ở ngay trước mặt, có thể chép nhanh bao nhiêu, chép chính xác bao nhiêu thì đều tùy người mà khác nhau.” Lý Phàm thầm suy nghĩ.
“Kỳ vật càng hi hữu tương đương với độ khó cuộc thi càng cao. Lúc độ khó cao đến mức độ nhất định, ngay cả đề thi đều xem không hiểu nó đang nói gì thì càng miễn bàn đến việc trả lời.”
“Như vậy xem ra, cho dù trong khoảng thời gian ngắn ta muốn dùng ‘Hoàn Chân’ trúc cơ cũng căn bản không cách nào làm được.”
“Nhưng nếu trong quá trình không ngừng trúc cơ, từng bước tăng lên sự lý giải đối với pháp tắc Đại Đạo, sau đó lại thử đi thử lại cũng chưa chắc không có cơ hội.”
“Về phần ‘dựa ta để trúc cơ’...”
“Mười năm trước à. Có lẽ có thể để Ân thượng nhân tự mình thử một lần trước.”
Lý Phàm lên sẵn kế hoạch đối với việc tu hành kế tiếp của mình.
Trước mắt phân thân vẫn còn, di hài tu sĩ lấy được trong động phủ Thiên Dương vẫn chưa thể sử dụng.
Phân thân Lâm Phàm tiếp tục xem hết một lượt bí tân trong Thiên Huyền Kính. Đồng thời đổi xem lướt qua một phần công pháp Trúc Cơ, tích lũy để sau này thôi diễn dung hợp mấy môn công pháp của mình.
Mà bản tôn Lý Phàm vẫn dự định muốn chờ Thương Hải châu xuất thế rồi dùng Thương Hải châu tiến hành Trúc Cơ.
Đời trước hắn đã thân hóa biển cả, mượn ý thức từ biển cả cảm ngộ thiên địa.
Đã là vô cùng phù hợp với Thương Hải châu này.
Dùng nó trúc cơ nhất định làm ít công to.
Hiện tại năm neo định thứ mười ba đã qua hơn nửa. Cách Xích Viêm đốt biển, Thương Hải châu xuất thế hẳn chỉ còn lại chừng bảy tám năm.
Hoàn toàn có thể chờ.
Huống chi trong khoảng thời gian này, hắn cũng không phải không có cách nào cảm ngộ đạo Trúc Cơ.
Sát Cơ Vô Tướng, thuật Thiên Thị Địa Thính phát động.
Hình ảnh trong đầu dần rõ ràng.
Trong mưa rền gió dữ, Trương Hạo Ba giống như diều giấy đứt dây bay múa theo gió.
Sóng biển cuốn cao, hạt mưa như đậu, hắn hoàn toàn đều không để ý, mặc kệ bọn chúng đập lên người mình.
Lý Phàm quan sát Trương Hạo Ba.
“Cách lần trước xem hắn đã qua gần ba tháng, bây giờ đã là tu vi Luyện Khí hậu kỳ...”
“Hai mắt nhắm nghiền, hô hấp không còn, thậm chí linh khí toàn thân đều yên tĩnh.”
“Đây là đang cảm ngộ cái gì?”
Lý Phàm cũng quan sát mưa gió tàn phá bừa bãi.
Không biết có phải ảo giác hay không, trên bầu trời tối tăm u ám, một luồng thanh quang chợt lóe rồi biến mất.
“Đó là...”
Lý Phàm lại nhìn lên, nhưng làm sao cũng nhìn không thấy nữa.
Một thoáng kinh hồng vừa rồi dường như chỉ là ảo giác của hắn.
“Thanh...”