Chương 1541: Bí mật Độ Ách thư
Chương 1541: Bí mật Độ Ách thưChương 1541: Bí mật Độ Ách thư
Lý Phàm theo cảm ứng nhìn lại, chỉ thấy trong bóng tối phía trước hình như ẩn giấu thứ gì đó.
Hệt như một con rắn độc nhìn chằm chằm con mồi, bất kỳ lúc nào đều sẽ phát động công kích.
Chậm rãi tới gần.
Lý Phàm vẫn không lựa chọn tự tiện hành động, mà là yên tính chờ đợi âm ảnh kia tiếp tục đến gần.
Lấy bất biến ứng vạn biến.
Âm ảnh tới gần, áp lực mang tới cho Lý Phàm cũng mỗi thời mỗi khắc đều gia tăng.
Bên tai ẩn ẩn truyền đến tiếng thì thầm, cũng như đang thúc giục Lý Phàm mau chóng động thủ. Nhưng Lý Phàm hiểu rõ tất cả biến hóa rất nhỏ xung quanh thì trong lòng âm thầm cười khẩy.
Trong khoảng thời gian đứng im quan sát, hắn đã nhìn trộm ra bí mật trong đó.
Sự đến gần của âm ảnh và áp lực sinh tử nó mang tới hoàn toàn đều là ảo giác.
Vì để bức bách người đi vào đại điện phát động công kích với âm ảnh.
Mà bộ mặt thật của âm ảnh chính là...
Tâm nhìn trong mắt Lý Phàm đột nhiên thay đổi, âm ảnh lui tán. Hiện ra bộ mặt thật của nó: Một sợi dây thừng thủng trăm ngàn lỗ.
Khí tức phát ra trên đó, Lý Phàm lại vô cùng quen thuộc. Đúng là cấm chế của Truyền Pháp thiên tôn!
"Độ Ách tông quả nhiên không đơn giản, vậy mà ngay cả cấm chế Truyền Pháp để lại đều đã bị ăn mòn đến mức độ này."
"Trách không được, trên đường núi và trong tiểu viện ta đều gặp phải thủ đoạn khảo nghiệm của Độ Ách tông."
Lý Phàm híp mắt, liếc qua vô số người giấy trong đại điện.
Trên mặt người giấy lúc này dường như đều lộ ra nụ cười quỷ dị.
Sau đó lại biến ảo ra biểu cảm mặt đầy vô tội.
"Từ trong hình ảnh một thoáng kinh hồng vừa rồi biết được, hình như những người giấy này đều là tu sĩ Độ Ách tông biến thành?" "Chỉ có điều số lượng người giấy cũng hơi quá nhiều rồi."
Trong lòng Lý Phàm nghĩ, thả ra một tia linh lực cố gắng lấy xuống người giấy treo trên dây nhỏ.
Không ngoài dự liệu, linh lực đụng phải hư không.
Người giấy trong đại điện tựa như hoàn toàn là tồn tại hư ảo, không có thực thể.
Lý Phàm lại phân ra một luồng thân thức, muốn chạm vào người giấy. Nhưng vẫn không cách nào chạm đến.
"Xem ra phải dùng bí pháp Độ Ách tông mới có thể khống chế những người giấy này."
"Phá hư cấm chế nơi đây..."
Ánh mắt Lý Phàm lấp lóe, trong chốc lát bèn thay đổi chủ ý. "Không phá hỏng nữa, ta ngược lại muốn sửa chữa phục hồi cấm chế nơi đây!"
Phong cách hành sự của Độ Ách tông làm cho Lý Phàm quả thực lòng sinh chán ghét. Chẳng khác gì rùa đen rút đầu, lựa chọn hòa thành một thể với thiên địa Huyền Hoàng, dùng điều này để trốn tránh tai hoạ.
Toàn bộ dựa vào cứu tinh.
Tuy hữu hiệu nhưng thật sự không xứng với khí độ vốn có của thập tông Tiên đạo.
Càng quan trọng hơn là, Lý Phàm ở trong Độ Ách tông này thời khắc đều cả người không được tự nhiên. Giống như trời sinh tương xung, khiến người ta rơi vào thế khó xử, sinh lòng khó chịu.
Phân hồn đứng yên trong đại điện, bản tôn ở bên ngoài Độ Ách tông bắt đầu dùng Giải Ly điệp đảo ngược thôi diễn phá giải trận pháp.
Có vết xe đổ, chỉ qua bảy ngày đã thành công thôi diễn ra trận pháp dùng để tu bổ cấm chế của Truyền Pháp thiên tôn.
Lý Phàm trong đại điện u ám lập tức có động tác.
"Sáng tạo, phá hoại, trăm sông đổ về một biển. Nếu như ta có thể thành công sửa chữa phục hồi cấm chế truyền pháp, điều này đại biểu thôi diễn đối với cấm chế Truyền Pháp không có vấn đề. Tương tự có thể phá hoại nó."
Trong tay như nhiều thêm một cây bút bảy màu, lăng không mô tả.
Tương ứng với nó, dây thừng vốn có phần mục nát trong đại điện chậm rãi trở nên lần nữa sinh động lên.
Ánh sáng một lần nữa bao phủ lên cung điện u ám này.
Nhưng hành động của Lý Phàm dường như chọc giận vô số người giấy treo trên dây.
Bọn họ lại lần nữa lay động kịch liệt, biểu cảm trên mặt biến thành phẫn nộ.
Gắt gao nhìn chằm chằm Lý Phàm.
Trong thoáng chốc, tiếng vang như quỷ khóc thần gào quanh quẩn bên tai Lý Phàm.
"ồn àoI"
Lý Phàm quát lớn, căn bản không hề bị lay động. Trái lại tăng nhanh tiến trình chữa trị.
Tiếng hét giận dữ của người giấy căn bản không thể ngăn cản Lý Phàm.
Dây thừng đại biểu cấm chế từ trong đại điện phục hiện một đường lan tràn đến cửa. "Âm!"
Sau một trận chấn động dữ dội, Lý Phàm lại về tới bên ngoài đại điện.
Vẫn là trong tiểu viện trống trải, chỉ là đại điện đã biến thành kích cỡ tương đương món đồ chơi.
Bị dây thừng cấm chế cố định trên mảnh đất trống trung tâm.
Lúc này Lý Phàm mới nhìn ra cấm chế dấu vết bị phá hoại trong chỗ tối.
Đại điện không ngừng chấn động, còn tính toán giãy giụa.
Ánh mắt Lý Phàm lạnh băng, tiếp tục công việc sửa chữa phục hồi.
Sau khi cấm chế trong tiểu viện được chữa trị xong, hình ảnh chợt chuyển, Lý Phàm lại về tới thềm đá trước khi lên núi.
Cấm chế nơi này là phức tạp nhất. Nhưng may mà tuyệt đại đa số cũng còn coi như tương đối hoàn chỉnh, con đường nhỏ lên núi duy nhất này chính là chỗ khuyết thiếu gặp phải lực lượng Độ Ách tông ăn mòn tạo thành.
Sau khi Lý Phàm lấp đầy khiếm khuyết cấm chế, con đường núi này cũng tự nhiên biến mất không còn tung tích.
Hình ảnh trước mắt lại lần nữa thu nhỏ.
Cái gọi là Độ Ách tông cuối cùng lộ ra diện mạo vốn có của nó.
Dưới phong tỏa của tầng tầng cấm chế, một quyển sách bên trong lật ra.