Vẻ mặt Chúc lão cũng nghiêm túc: “Lý sư nói phải.”
Nam tử họ Tiêu thấp giọng nói: “Chỉ cần có thể mang “Thôn Hải Trường Sinh Công” này về, như vậy tất cả hy sinh đều đáng giá.”
Lý Thần Phong thì lại thở dài: “Cũng không biết những năm này qua đi, Liệt Giới Kình rốt cuộc đã bồi dưỡng nhiều ra bao nhiêu. Lúc ấy đế nữ suy tính, mười vạn con Liệt Giới Kình tạo thành đàn kình hợp lực mới có thể triệt tiêu hấp thụ của Tu Tiên giới đối với quê nhà. Ba mươi năm trước, lúc ta rời quê nhà, quy mô đàn kình cũng mới hơn bảy vạn mà thôi.”
“Ba mươi năm, ba vạn...”
“Khó!” Lý Thần Phong lắc đầu.
Chúc lão an ủi: “Số lượng Liệt Giới Kình không đủ, có thể về sau lại từ từ bồi dưỡng. Chỉ cần chúng ta mang Hợp Đạo chân công về là có thể giúp đế nữ thu phục những thế lực phản phục khác.”
“Đến lúc đó, dùng lực lượng của toàn đế quốc. Chắc chắn có thể toàn lực thúc đẩy đế quốc thoát khỏi Tu Tiên giới trong vòng mười năm.”
“Mà có đạo thống “Thôn Hải Trường Sinh Công” lập ra, không có ràng buộc tiên pháp không thể đồng tu.”
“Đế quốc sẽ xuất hiện ngày càng nhiều tu tiên giả.”
“Tương lai đế quốc, một mảnh quang minh!”
Những lời của Chúc lão làm cho Lý Thần Phong và nam tử họ Tiêu đều rơi vào trong khát khao tương lai tốt đẹp.
Hồi lâu sau, ba người nắm chặt tay nhau.
“Vì đế quốc, vì đế nữ!”
Trên mặt ba người lộ vẻ vô cùng cuồng nhiệt, đồng thanh nói.
...
“Đế quốc, kẻ trộm pháp, thoát khỏi Tu Tiên giới...” Lý Phàm xa xa nhìn một màn trong mật thất, trong ánh mắt lộ ra biểu cảm khó hiểu.
“Xem ra những tiểu thế giới, động thiên người phàm di chuyển trước đây cũng không phải đều giống như Đại Huyền, không hề có linh khí.”
“Lại hoặc là, khi đó thì đúng là thế. Chẳng qua, thời gian mấy ngàn năm đủ để xảy ra một vài thay đổi.”
“Có thể bồi dưỡng sai khiến mười vạn Liệt Giới Kình...”
“Cái gọi là đế quốc này, thực lực không yếu. Chỉ là không biết thủ đoạn đã sử dụng là gì.”
Ngày hôm sau, ba người Lý Thần Phong lặng lẽ rời đảo.
Trong cảm ứng của Sát Cơ Vô Tướng, bọn họ một đường lên bắc, càng lúc càng xa.
Hình ảnh cảm ứng cũng càng lúc càng mơ hồ, Lý Phàm hủy bỏ tỏa định với Lý Thần Phong.
“Còn có bốn năm mươi năm nữa à…”
“Sau này nếu có cơ hội, ngược lại có thể đi đế quốc của bọn họ một chuyến.”
Song đời này vẫn phải tăng tu vi lên tới Trúc Cơ kỳ trước rồi lại nói.
Trở về đảo Vạn Tiên, đầu tiên Lý Phàm bế quan tu luyện một thời gian.
Chậm rãi tiêu hóa quan sát cảm ngộ trong quá trình trúc cơ.
Sau khi xuất quan, xem xét “Tập bản đồ địa lý địa thế xung quanh biển Tùng Vân” phân thân Lâm Phàm đổi.
Muốn đổi bản đồ dùng một lần của cả Huyền Hoàng giới, nhưng Thiên Huyền Kính lại biểu hiện quyền hạn không đủ, không thể xem xét.
Vì vậy chỉ có thể lấy lui làm tiến, đổi khu vực quanh biển Tùng Vân trước.
Bản đồ hiện lên trong đầu, Lý Phàm phát hiện, thì ra biển Tùng thoạt nhìn mênh mông vô biên lại chỉ là biển lục địa.
Giống như bị người ta cưỡng ép đục một lỗ hổng lên trên đại lục.
Biển Tùng Vân gần như hoàn toàn bị lục địa vây quanh.
Chỉ có phía đông nam, thông qua một vùng vùng biển tương đối hẹp, tương liên với đại dương vô tận.
Phía bắc biển Tùng Vân là châu Ung Lương, nơi đám người Lý Thần Phong trốn tới.
Mà phía tây và phía nam, từ trên xuống dưới, lần lượt là châu Cửu Sơn, châu Thạch Lâm, châu Nguyên Đạo.
Ba châu này đều thuộc lãnh địa của Vạn Tiên Minh.
Châu Ung Lương phía bắc thì nằm trong kiểm soát của Ngũ Lão hội.
“Hiện tại đã sắp đến neo định năm thứ mười bốn, cũng là lúc nên mưu hoa đường lui.”
“Sau khi lấy được Thương Hải châu thì mau chóng rời khỏi biển Tùng Vân, để lại phân thân ở đây yên tĩnh xem tình hình phát triển.”
“Về phần đi nơi nào...”
Lý Phàm xem cặn kẽ tin tức các châu một phen.
Giáp giới châu Cửu Sơn và châu Ung Lương không quá thái bình.
Châu Thạch Lâm và châu Nguyên Đạo trái lại không chênh lệch quá nhiều.
Chỉ là châu Nguyên Đạo tiếp giáp đại dương vô tận, linh khí thuộc tính thủy dồi dào.
Nghĩ đến sau này phải dùng Thương Hải châu trúc cơ, chắc chắn lựa chọn đi châu Nguyên Đạo tương đối thích hợp.
Lý Phàm lại chú ý tới, ở Huyền Hoàng giới này, ranh giới giữa các châu đều không phải do con người phân chia.
Giữa các châu do một loại đồ vật tên là ‘tường chắn sương trắng’ ngăn cách tự nhiên.
Người phàm, tu tiên giả đều có thể đi qua.
Nhưng đại giới cần mỗi lần đi qua tường chắn sương trắng là thọ nguyên.
Thời gian sử dụng càng dài, thọ nguyên hao tổn cũng càng nhiều.
Người phàm gần như không dám tự tiện đi qua ‘tường chắn sương trắng’, bởi vì lấy tốc độ tiến lên của bọn họ, thường thường không thể đi ra ngoài, sẽ chết già trong đó.
Mà tu tiên giả tuy tốc độ phi hành cực nhanh, nhưng mỗi lần đi qua ‘tường chắn sương trắng’, đều ít nhất phải hao tổn ba mươi ngày thọ nguyên.
Tuy không quá nhiều, nhưng nhiều lần thì dù là tu sĩ Kim Đan cũng không chịu được.
Cho nên phần lớn tu sĩ đều tuân theo một nguyên tắc:
Không cần thiết, không lưu động.
Bình thường đều chỉ hoạt động trong châu vực của riêng mình.
May mà vùng đất của một châu cũng vô cùng bao la, diện tích không dưới biển Tùng Vân.
Hơn nữa có tổ chức khổng lồ kéo dài qua toàn bộ Tu Tiên giới như Vạn Tiên Minh tồn tại, tài nguyên cũng sẽ không thiếu.
Bởi vậy có một số tu sĩ cho dù cả đời chỉ hoạt động trong một châu, cũng không có ảnh hưởng thực chất gì đến tu hành của bọn họ.
Đương nhiên, cũng có thể thông qua pháp trận truyền tống cự ly siêu viễn bắt qua hai châu.
Nhưng cũng chỉ giảm bớt thọ nguyên hao tổn đến chừng mười ngày, đồng thời còn tốn kém không ít.
Chỉ có số rất ít tu sĩ sẽ chọn dùng phương pháp này.
Nhưng Lý Phàm xem xét một phen, giữa châu Nguyên Đạo và biển Tùng Vân không có ‘tường chắn sương trắng’ tồn tại.
Hơn nữa, trong đảo Vạn Tiên cũng có Truyền Tống trận đặc biệt đi châu Nguyên Đạo.
“Nếu “Tọa Sơn Quyết” có thể được ta phục hiện, như vậy, một số loại người thiên tư tung hoành tương đối quan trọng với ta.”