Trong lúc nhất thời, trong đầu Lý Phàm hiện lên mấy bóng dáng.
“Sau khi rời đi, có lẽ có thể mang bọn họ theo cùng, xem thử hiệu quả của “Tọa Sơn Quyết” này.” Lý Phàm suy nghĩ nói.
“Chỉ có điều, mang theo người phàm chắc chắn có rất nhiều chỗ không tiện.”
“Ta vẫn cần đi trước một chuyến, chuẩn bị một phen mới được.”
Lúc trước Lý Phàm từng thử, nếu trong thuyền Thái Diễn vận chuyển người sống thì không cách nào thu vào không gian ‘Hoàn Chân’.
Ngẫm nghĩ, Lý Phàm vẫn thông qua Truyền Tống trận đi châu Nguyên Đạo khảo sát một phen.
Bố cục tổng thể của châu Nguyên Đạo tương tự như biển Tùng Vân.
Gần như mỗi thành trấn người phàm cỡ lớn đều có pháp trận hộ thành và tu sĩ Trúc Cơ trấn thủ.
Mà trên không châu Nguyên Đạo thì sừng sững kiến tạo một tòa thành nổi khổng lồ.
Lấy châu làm tên: Nguyên Đạo thiên thành.
Bố cục trong thành Nguyên Đạo không khác đảo Vạn Tiên là bao, gần như là một khuôn đúc ra, làm Lý Phàm không khỏi sinh ra cảm giác thân thiết.
Giữa thành vẫn có sự tồn tại của Thiên Huyền Kính, Lý Phàm đi vào trong, phát hiện sử dụng y hệt như lúc ở đảo Vạn Tiên.
Thậm chí, Lý Phàm còn nhìn thấy một bóng người quen thuộc trong thành Nguyên Đạo.
“Xem ra, dưới quản lý của Vạn Tiên Minh hẳn đều là như thế. Chỉ là không biết, bên Ngũ Lão hội lại là tình cảnh gì.”
Người phàm không thể vào Nguyên Đạo thiên thành. Mà thành thị lớn nhất của châu Nguyên Đạo tên là thành Trác Linh.
Sau khi Lý Phàm truyền tống đi vào thành Trác Linh, lấy 50 điểm độ cống hiến làm đại giới, đổi với trấn thủ thành Trác Linh một đình viện làm điểm dừng chân về sau.
Sau đó, Lý Phàm ngồi thuyền Thái Diễn, một đường từ châu Nguyên Đạo bay về biển Tùng Vân.
Hành động này là để dò đường lúc rút lui sau này.
Chờ lúc trở lại đảo Vạn Tiên lần nữa, thời gian đã vào neo định năm thứ mười bốn.
Trong khoảng thời gian này, Trương Hạo Ba vẫn luôn truy tìm tung tích nạn bão.
Mới đầu hắn còn sẽ phán đoán sai thời gian và phương vị nạn bão xuất hiện.
Nhưng dần dần, dự cảm của Trương Hạo Ba càng ngày càng chính xác.
Mỗi lần đều có thể đúng lúc xuất hiện ở hiện trường nạn bão.
Mà hiện tại, Trương Hạo Ba lại ngừng bước chân đuổi theo gió.
Hắn trôi nổi giữa không trung, ngẩng đầu nhìn gì đó.
Giống như một hòn đá, lẳng lặng bất động.
Như thế, đã kéo dài một thời gian rất lâu.
Nhưng chậm rãi, trên người Trương Hạo Ba có một luồng khí tức không tầm thường dần xuất hiện.
Lý Phàm lập tức cắt lực chú ý về bên Trương Hạo Ba.
Chỉ thấy quần áo hắn đột nhiên không gió tự động, tung bay phất phới.
Mà bản nhân hắn thì lại như đó gì đó đẩy ở phía dưới, chầm chậm bay lên.
Từ từ gia tốc, như một tế ảnh, phóng lên cao.
Tốc độ càng lúc càng nhanh, bay thẳng lên bầu trời.
Nhưng lúc hắn phi hành vượt qua độ cao giới hạn nào đó lại chợt ngừng lại.
Sau đó không ngừng quanh quẩn trong không gian này, giống như đang tìm kiếm gì đó.
Nhưng...
Không tìm được cửa mà vào.
Trên mặt Trương Hạo Ba bình tĩnh không gợn sóng, chỉ hóa thành một cơn gió mát, không ngừng thổi quét khu vực này.
Một ngày, hai ngày, ba ngày...
Thời gian qua đi từng ngày, hắn dường như vẫn không có thu hoạch gì.
Nhưng Lý Phàm lại phát hiện, phạm vi hoạt động của Trương Hạo Ba đang không ngừng thu nhỏ.
Sau khi khu vực cuối cùng được xác định, hắn thét dài một tiếng, bất chợt gia tốc, hóa thành thanh quang, hung hăng đâm tới nơi hư vô kia.
Một tia ánh sáng màu xanh nước biển không dễ phát hiện cũng đúng lúc sáng lên trên người hắn.
Bóng dáng Trương Hạo Ba bỗng biến mất giữa thiên địa.
Mà thị giác của Lý Phàm cũng bị mang theo, tiến vào trong một không gian kỳ dị.
Một bóng dáng trong suốt màu xanh nhắm mắt mà đứng.
Trong tay hắn nâng lồng giam tạo thành từ quang mang màu xanh.
Một thanh kiếm màu đen sát cơ tận trời không ngừng va chạm, muốn từ trong lồng giam tránh thoát ra.
“Rầm rầm rầm!”
Ngẫu nhiên có từng sợi thanh quang bị nó trùng kích, tung bay rơi xuống, dừng ở khắp nơi biển Tùng Vân.
Hóa thành nạn bão.
“Đây là…”
“Thiên địa chi phách, Phong?”
Tâm trí Lý Phàm chấn động không thôi.
Hình dáng màu xanh này cùng Xích Viêm kiếp trước hắn nhìn thấy sao mà giống nhau đến thế!
Chỉ là pháp tắc đại đạo của nó rõ ràng là pháp tắc ngưng tụ hệ phong.
Cho dù là ở dưới Thiên Địa Thị Thính, sức hấp dẫn vô cùng mãnh liệt của thiên địa chi phách đối với tu sĩ trong phút chốc đã ăn mòn tâm trí Lý Phàm.
Ở khoảng cách xa xôi không biết bao nhiêu vạn dặm, góc nhìn quan sát của Lý Phàm phát sinh biến hóa.
Từ đối tượng quan sát là Trương Hạo Ba, không thể khống chế được mà chuyển dời tới trên người Thanh Phong.
Trong Thiên Huyền Kính, trong thức hải của Lý Phàm, huyễn linh Lam Viêm đột nhiên thức tỉnh.
Nó mở hai mắt ra, ánh mắt nhìn về phía Thanh Phong.
Nhiệt độ thân thể trong phút chốc giảm xuống, giống như bị dội một chậu nước lạnh, dục vọng bành trướng vô số lần của Lý Phàm chậm rãi bình ổn xuống.
Tâm trí trở nên lạnh lùng và lý trí hơn, Lý Phàm có thể lần nữa yên lặng quan sát cảnh tượng trong tràng cảnh kỳ dị này.
Đưa mắt nhìn Thanh Phong một hồi lâu, Lý Phàm chuyển tầm mắt về phía chuôi kiếm màu đen.
Sát khí ngút trời cơ hồ ngưng tụ thành thực thể, hình thành một tầng vật chất vặn vẹo màu đen, bao trùm ở mặt ngoài chuôi kiếm.
Phía dưới chuôi kiếm, mơ hồ có thể nhìn thấy một đoạn thân kiếm gãy ngắn ngủi.
Chuôi kiếm màu đen này giống như một vật sống vậy, phóng tới phóng lùi loạn xạ ở trong lồng giam màu xanh. Thỉnh thoảng nó còn phát ra tiếng gào rú đầy khủng bố, thanh quang loạn chiến chấn động.
Nhưng dù cho nó giãy dụa thế nào đi chăng nữa cũng không thể thoát khỏi lồng giam màu xanh này.
Nhìn qua thì trong lồng giam không có vật gì cả, nhưng Lý Phàm mơ hồ nhận thấy được, hình như trong đó có một dòng khí lưu màu xanh khủng bố đang không ngừng rung động.
Tốc độ chuyển động của dòng khí lưu này quá nhanh, vượt qua cực hạn mà Lý Phàm giờ phút này có thể cảm nhận được.