Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1602 - Chương 1602: Nhất Thống Ngự Thú Tông (2)

Chương 1602: Nhất thống Ngự Thú tông (2) Chương 1602: Nhất thống Ngự Thú tông (2)Chương 1602: Nhất thống Ngự Thú tông (2)

Nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc Lý Phàm chiếm lấy hai miếng Thú Chuyển Luân.

Sau đó, hướng đi của nội dung cốt truyện 'biến cố Ngự Thú tông' bắt đầu xuất hiện sai lầm với trước kia.

Hứa Khắc không tiếp tục về về phía Thần Bút tông đi tìm nhiệm vụ Liệt Giới Kình nữa, mà tập trung phụ trách xử lý bầy yêu thú trong tông môn.

"Đoàn kết hết mọi lực lượng có thể đoàn kết lại." Có lẽ đây là nội dung khảo nghiệm thứ hai.

Lúc kiếp nạn giáng xuống, thân là Huyền Hoàng Đại Thiên Tôn, đương nhiên cần thể hiện năng lực trù tính và phối hợp vượt qua người thường. Thế lực trong Huyền Hoàng giới rất nhiều, mỗi người đều có âm mưu riêng, nhưng chung quy cũng là chủng tộc nhân loại.

Mâu thuẫn, xung đột ở giữa đương nhiên không lớn như giữa người với yêu thú.

Ít nhất bề ngoài thể hiện ra như vậy.

Nếu như có thể xử lý tốt quan hệ của yêu thú với Ngự Thú tông thì có thể vượt qua thử thách lần này.

"Không phải vừa gặp khó khăn gì thì đã muốn thông qua Thú Chuyển Luân trấn áp. Phải dùng lý lẽ thu phục thú..."

"Nếu có một ngày Thú Chuyển Luân mất hiệu lực, ngươi ứng phó với chuyện đó ra sao?"

"Huyền Hoàng giới cổ đại có Thánh Hoàng, tuy tay trói gà không chặt nhưng ngôn từ chân thành, đối xử với mọi người thật lòng. Bình thường trò chuyện đều dịu dàng ấm áp như gió xuân, trên dưới đều kính nể, bái phục."

Lý Phàm vừa nghiên cứu Thú Chuyển Luân vừa tu hành gia tăng thực lực của bản thân.

Đồng thời còn chỉ đạo Hứa Khắc xử lý, thống nhất bầy yêu thú kia như thế nào.

So sánh với nhân loại thì tâm địa yêu thú không gian xảo như vậy. Thậm chí còn đơn thuần hơn rất nhiều.

Dưới sự chỉ bảo tận tình của Lý thái sư, những năm này Hứa Khắc chỉ sử dụng lực lượng của Thú Chuyển Luân ba lần. Đa số trong mọi tình huống, chỉ dựa vào lời nói, hành động đã đủ loại trừ nguy hiểm.

Cuối cùng chậm rãi lấy được sự tín nhiệm của toàn thể yêu thú.

Cuối cùng, kiếp nạn pháp không thể cùng tu giáng xuống.

Bởi vì trên dưới Ngự Thú tông chỉ có một môn công pháp cho nên không kiên trì được quá lâu, rất nhanh có dấu hiệu sụp đổ.

"Kiếp nạn đáng sợ như vậy, pháp không thể cùng tu..."

Sắc mặt Hứa Khắc hơi khó coi.

Chỉ là rèn luyện nhiều năm đã khiến cho tâm chí hắn trưởng thành, nhanh chóng tỉnh táo lại.

Chỉ huy thuộc hạ đâu vào đấy để những môn đồ của Ngự Thú tông trấn áp và chế ngự yêu thú mất kiểm soát.

"Ha ha ha, đã sớm nhìn bọn họ không vừa mắt rồi. Lần này tính là có cơ hội trả thù một cách quang minh chính đại."

"Nên hoạt động gân cốt một chút rồi. Những năm qua làm ổ ở đỉnh núi nhỏ này sớm đã phát ốm rồi."

"Các huynh đệ, dùng sức thêm đi. Đỡ bị người khác xem thường!"...

Ngay lập tức, hơn vạn yêu thú ẩn núp trong Ngự Thú tông lao ra như rồng rời biển, mây đen bao phủ toàn bộ bầu trời.

Yêu ma và sát khí đáng sợ như vậy thậm chí còn tạm thời đè xuống uy hiếp của đại kiếp.

"Không tốt, những yêu thú kia phản rồi!"

"Ta sớm nói rồi, không phải tộc ta chắc chắn sẽ có dị tâm. Không dùng Ngự Thú Chân Quyết hàng phục, quả nhiên di hoạ vô cùng! Chưởng môn đáng trách lại không nghe ta nói!"

"Mạng ta xong rồi!" Dưới kiếp nạn pháp không thể cùng tu, Ngự Thú tông vốn đã khó bảo toàn bản thân nên đương nhiên không phải là đối thủ của những yêu thú đã nghỉ ngơi dưỡng sức rất nhiều năm.

Chỉ dùng thời gian ba ngày đã bị trấn áp hoàn toàn.

Tuy trong quá trình này xuống tay có hơi mạnh.

Nhưng có Hứa Khắc ở đây, đám yêu thú cũng không có làm tổn thương tính mạng tu sĩ loài người.

"Lão đại, kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?” vẻ mặt Xích Cửu Đầu có hơi nghiêm túc hỏi.

Đại kiếp pháp không thể cùng tu tất nhiên cũng có ảnh hưởng nhất định với đàn yêu thú.

Công pháp truyền thừa trong các tộc đàn thường thường chỉ có một. Chỉ là tộc yêu thú có cấp bậc nghiêm ngặt.

Tạm thời còn có thể ổn định tình hình.

"Không ngờ lời tiên đoán của Đế Nhất đại nhân thế mà là thật. Sớm biết thế thì hồi đó nên rời đi cùng nhau mới đúng." U Huyền Hoàng than thở.

"Tại thời điểm này chỉ có hai cách. Thứ nhất, đi ngược lại lý pháp không thể cùng tu. Thứ hai, nếu như không cách nào làm được vậy thì chỉ có thể thích ứng với thay đổi của thế giới." Hứa Khắc không nhanh không chậm trả lời một cách bình tĩnh.

"Nếu như pháp không thể cùng tu, vậy thì mỗi tu sĩ có pháp khác nhau! Công pháp Ngự Thú tông chúng ta không đủ..."

"Vậy thì đi mượn một ít từ tông môn xung quanh đi." Vẻ mặt Hứa Khắc túc sát.

Yêu thú xung quanh nghe vậy, đầu tiên là ngẩn người không hiểu cái này nghĩa là gì.

Chẳng qua rất nhanh bọn chúng đã phản ứng lại, lao nhao mừng rỡ.

Dù sao cướp đoạt mới là thiên tính của yêu thú.

"Huyền Điểu đại nhân, thật sự phải làm như thế ư?'" Nội tâm Hứa Khắc không quyết tuyệt giống như bề ngoài.

Vẫn có phần khó xử không thể buông ra.

"Đừng mềm lòng. Đại kiếp giáng xuống, sợ rằng tu sĩ Huyền Hoàng không còn một ai. Bây giờ ngươi đã là thủ lĩnh trên danh nghĩa của Ngự Thú tông nên đương nhiên phải chịu trách nhiệm về vấn đề sinh tử của bọn họ." "Người khác chết vẫn tốt hơn là chúng ta chết." Giọng điệu Lý Phàm tràn đầy lạnh lẽo.

Sự im lặng giống như chết.

Sau hồi lâu, cuối cùng Hứa Khắc hạ quyết tâm: "Ta hiểu rồi."

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt đầy kiên định.
Bình Luận (0)
Comment