Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1603 - Chương 1603: Kiếm Thử Bạch Tiên Sinh

Chương 1603: Kiếm thử Bạch tiên sinh Chương 1603: Kiếm thử Bạch tiên sinhChương 1603: Kiếm thử Bạch tiên sinh

Nửa ngày sau, dưới chỉ thị của Hứa Khắc, đại quân yêu thú lấy thế lực áp đảo càn quét bốn phía.

Diệt tông và thu thập vật tư công pháp.

Bỏ qua những tông môn có thực lực mạnh mẽ kia mà chỉ chọn quả hồng mềm để nắm.

Cố gắng tốc chiến tốc thắng.

Hơn vạn yêu thú cùng chung một lòng.

Ngay lập tức khi kiếp nạn pháp không thể cùng tu bùng nổ tuyệt đối là một lực lượng không thể ngăn cản được.

Nhưng mà đã nửa tháng trôi qua, đã diệt hàng trăm tông môn lớn bé. Nếu như là trước kia, trận thảm họa dị thú này sớm đã dẫn tới sự chú ý của thập tông Tiên Đạo và đối mặt với sự vây quét chung của vô số tu sĩ nhân loại rồi.

Nhưng bây giờ thập tông Tiên Đạo thân mình lo chưa xong.

Làm sao còn có thời gian đi quản chuyện của những tông môn khác.

Tất cả công pháp yêu thú vơ vét được đều thống nhất nộp lên cho Hứa Khắc.

Thấy số lượng thu thập đã tàm tạm rồi, lập tức Hứa Khắc ra lệnh dừng lại.

Sau khi quyết đoán chặt đầu hàng chục yêu thú bị điên và không nghe mệnh lệnh, ngay sau đó Hứa Khắc ra lệnh xuống dưới rút quân.

"Chúng ta cũng phải chạy ư?"

"Rút quân? Rút quân về đâu?" Tu sĩ Ngự Thú tông bao gồm tất cả yêu thú đều có phần không hiểu.

Qua lời giải thích của Hứa Khắc thì mọi người mới chợt hiểu ra.

Thì ra Hứa Khắc phòng ngừa chu đáo, ngay từ năm đó sau khi trở về từ núi Nam Minh Thánh Thú đã phái người ẩn náu trong tiểu thế giới thăm dò nơi có thể sống yên phận.

"Kiếp nạn của Huyền Hoàng giới sợ rằng phải kéo dài mấy nghìn năm. Chúng †a muốn sống sót chỉ có thể tạm thời rút vào trong tiểu thế giới, từ từ lại tìm cách phục hưng." Hứa Khắc thở dài một tiếng.

Mấy ngày này, mọi người đều nhìn thấy tình trạng bi thảm của tông môn ngoại giới chém giết lẫn nhau.

Khách quan mà nói, tỷ lệ tử vong của Ngự Thú tông quả là ít đến thảm thương. Mà cái này tất cả đều là nhờ mưu tính sâu xa để đạt được lợi ích của Hứa Khắc.

"Ta vốn cho rằng sau khi Đế Tam Mô đại nhân mất tích một cách khó hiểu thì tương lai của chúng ta may rủi khó lường. Không ngờ lão đại tính toán như thần mà không thua kém Đế Tam Mô đại nhân chút nào."

"Nói nhảm, nếu không phải như vậy thì Đế Tam Mô và Đế Nhất lại sẽ dễ dàng giao cho lão đại Thú Chuyển Luân chắc?"

"Ta sớm nói rồi, đi theo lão đại thì sẽ có thịt ăn."

Thao tác này của Hứa Khắc cuối cùng hoàn toàn thuyết phục được tất cả mọi người và không còn dị tâm nữa.

Rồi sau đó dưới sự chỉ huy của Hứa Khắc, họ nhanh chóng tiến về tiểu thế giới không xác định. Trước khi rời khỏi Huyền Hoàng giới, Hứa Khắc cùng với Lý Phàm nhìn thế giới này một cái cuối cùng: "Một ngày nào đó chúng ta còn sẽ trở lại."

Rồi sau đó thân hình chậm rãi biến mất trên thế giới này.

Cùng lúc đó, hình ảnh của Vẫn Tiên cảnh cũng bắt đầu dừng lại.

Ánh sáng từ bốn phía đột nhiên trở nên đen kịt.

"Không biết, cái này có tính là thông qua thử thách của Huyền Hoàng Đại Thiên Tôn không?" thật ra trong lòng Lý Phàm cũng không nắm chắc.

Chẳng qua, tính chung loài người và tộc đàn yêu thú sống chung hài hòa với nhau.

Tại thời điểm kiếp nạn tới, dùng tất cả thủ đoạn sinh tồn để duy trì đoàn thể. Những cái này đã là phương pháp hoàn hảo nhất mà Lý Phàm hiện có thể nghĩ đến.

Nếu như không phải đã nhắc qua có mấy lần kinh nghiệm, cho dù Lý Phàm có suy nghĩ như thế nào đi nữa thì trong khoảng thời gian ngắn có lẽ cũng không nghĩ được phương pháp như này.

Thử thách ảo cảnh hình như đang đánh giá hạnh kiểm và hành động của Lý Phàm.

Khi so với màn đầu tiên, thời gian chờ đợi cần thiết càng dài thêm.

May mà...

Từng tia ánh sáng trắng xuất hiện đột ngột từ trong bóng tối.

Sau một trận trời đất quay cuồng, một cảnh tượng mới lại được tái tạo lần nữal Lý Phàm thành công thông qua được thử thách, đi tới màn thứ ba, Thiên Kiếm tông luyện kiếm!

"Lần này cần thử thách cái gì đây?"

Số lần Lý Phàm trải nghiệm cảnh tượng luyện kiếm ở Thiên Kiếm tông không nhiều.

Thế nên thật ra cũng không nắm chắc hoàn toàn.

Chẳng qua trong những năm ở Ngự Thú tông, Lý Phàm cũng đã làm chuẩn bị đầy đủ.

Hắn luôn luôn im lặng dựa theo cốt truyện đã định và diễn một cách hợp lý vai diễn mà mình sở hữu.

Cho đến khi Bạch tiên sinh giả làm tu sĩ tới cửa khiêu chiến!

Đệ tử của Thiên Kiếm tông không một ai là đối thủ của Bạch tiên sinh. Ngay lập tức trong lòng mọi người kinh sợ và sợ hãi, Lý Phàm ngẩng đầu đi ra ngoài.

"Mong tiếp thu cao chiêu của tiên sinh"

Lý Phàm chắp tay nói.

"Xin tiên sinh nhìn xem kiếm thuật của ta như thế nào?"

Lý Phàm cao giọng, tiện tay bẻ gấy một nhánh cây cách đó không xa.

Bất ngờ rằng giống y đúc với hành động trước đó của Bạch tiên sinh!

Hành động đó dẫn đến sự ồn ào từ môn đồ của Thiên Kiếm tông.

Mà đây cũng là lần đầu tiên trong ánh mắt của Bạch tiên sinh tỏ ra hứng thú.

"Đó là ai? Chỉ là Kim Đan kỳ mà dám phách lối như vậy? Không thấy Hoa sư huynh Nguyên Anh hậu kỳ vừa mới một chiêu đã bại trận sao?"

"Đệ tử nội môn Cơ Triệu Huyền! Bình thường trầm mặc ít nói, không thu hút chút nào. Không nghĩ đến lúc này thế mà lại đứng ra!"

"Tốt! Không hổ là đệ tử Thiên Kiếm tông ta, tuy biết rõ không địch lại, nhưng vẫn dám can đảm giương kiếm! Chỉ dựa vào điểm này, hắn chính là người xuất sắc trong đệ tử nội môn!"...
Bình Luận (0)
Comment