Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1615 - Chương 1615: Tiên Sinh Muốn Cứu Thế

Chương 1615: Tiên sinh muốn cứu thế Chương 1615: Tiên sinh muốn cứu thếChương 1615: Tiên sinh muốn cứu thế

Lý Phàm nghe vậy, chầm chậm gật đầu, tỏ vẻ tán thành.

"Cho nên nói, Bạch tiên sinh sớm đã đoán được vận mệnh của Huyền Hoàng giới mấy ngàn năm sau này vào lúc đầu đại kiếp buông xuống?" Lý Phàm lại hỏi.

"Không phải việc gì khó với Bạch tiên sinh cả." Hứa Khắc đương nhiên nói.

"Nếu như vậy..." Giọng điệu nét mặt của Lý Phàm tức khắc thay đổi.

"Đại kiếp pháp không thể đồng tu chính là Truyền Pháp thiên tôn truyền bá tân pháp một tay gây ra. Chỉ cần chém giết kẻ đầu sỏ, chưa chắc không thể lập lại trật tự! Vì sao Bạch tiên sinh hắn lại không chiến mà lựa chọn lùi bước?" "Ngay cả tính mạng bản thân đều không để ý, lại không có dũng khí chiến một trận với Truyền Pháp?" Trong giọng Lý Phàm tựa như có oán khí nông đậm.

"Trước có tiên lộ bước không được, Truyên Pháp thiên tôn ở phía trên." Sau khi Hứa Khắc trầm mặc, khẽ thở dài, nói ra câu Bạch tiên sinh đã từng cảm khái.

Sau đó lại giải thích: "Trước tiên không nói Bạch tiên sinh khi đó có phải đối thủ của Truyền Pháp thiên tôn đã nghịch lý thành công hay không."

"Trên thực tế, trong thôi diễn của Bạch tiên sinh, cho dù tru sát Truyền Pháp cũng không thể ngăn cản đại kiếp Huyền Hoàng giới buông xuống."

"Quái vật loài thú người chó hợp nhất mật thất dưới lòng đất thành Ninh Viễn, ngươi có từng gặp?”

“Từng gặp." "Loài thú thân người tứ chi chó đó. Bạch tiên sinh đã từng cố gắng cứu vớt cuộc sống của bọn họ. Hắn thu thập được tứ chi thích hợp với nhân: loại, muốn lấy ra chỉ chó của bọn họ, một lần nữa đón về thân thể nhân loại."

"Nhưng bởi vì tứ chỉ chó đã sớm hòa thành một thể trong cuộc sống thường ngày và thân thể của bọn họ. Vì vậy nhiều lần thử nghiệm của Bạch tiên sinh thất bại không một ngoại lệ."

"Phần lớn đều là trực tiếp chết đi trong cuộc giải phẫu thay đổi. Mà dù là những người thoạt nhìn thành công, sau giải phẫu thường thường cũng sống không quá một tháng. Chính vì sinh mệnh lực điên cuồng chảy đi mà dồn dập chết thảm."

"Mặc cho Bạch tiên sinh cố gắng ra sao, kết quả trước sau vẫn không thay đổi" Hứa Khắc vô cùng bình tính giảng giải.

Lý Phàm thì dần có phần hiểu ra.

"ý của ngươi là, Huyền Hoàng giới cũng đối mặt với tình hình giống vậy?"

Hứa Khắc thở dài: "Cái gọi là nước đổ khó hốt."

"Biến hóa Truyền Pháp gây nên cho Huyền Hoàng giới đã sinh ra."

"Nếu muốn thay đổi, nỗ lực cần trả giá sợ rằng không chỉ gấp mười lần, gấp trăm lần."

"Thế nên không phải Bạch tiên sinh không bằng Truyền Pháp thiên tôn, mà chỉ là Bạch tiên sinh thành đạo muộn hơn Truyền Pháp thiên tôn."

"Trái lại nếu như Bạch tiên sinh thay đổi Huyền Hoàng giới trước kia trước, khi đó sợ rằng Truyền Pháp thiên tôn cũng chỉ có thể bó tay hết cách."

"Chỉ tiếc, không có nếu như gì hết."

Trong giọng nói già nua của Hứa Khắc như có tình cảm tiếc hận nồng đậm.

Lý Phàm trầm mặc rất lâu, cuối cùng cũng thở dài trả lời.

"Thì ra là thế."

"Nhưng mà..."

Lý Phàm cau mày: "Bạch tiên sinh lấy sinh tử làm đạo, thật sự chỉ là đơn giản như vậy?"

"Sự ra đời của Tiên Phàm Chướng tự nhiên có thể bảo toàn tính mạng người phàm Huyền Hoàng giới nhất thời. Nhưng nói từ trên căn bản lại chỉ là kế sách trì hoãn mà thôi."

"Kết quả là, người phàm vẫn bị tu tiên giả coi là trâu ngựa; mà Huyền Hoàng giới vẫn nguy cơ sớm tối. Nếu Bạch tiên sinh đã có thể thôi diễn ra tình cảnh mấy ngàn năm sau, tự nhiên cũng sẽ không không nhìn thấy điểm này."

"Lấy cách làm người của hắn, há lại không có chút chuẩn bị nào đối với việc này, cứ như vậy vội vàng dứt áo ra đi?"

Lý Phàm chưa từ bỏ ý định, cố gắng moi ra nhiều bí mật hơn từ chỗ Hứa Khắc.

Bởi vì hắn luôn cảm thấy, phía sau sự vẫn lạc của Bạch tiên sinh nhất định còn ẩn giấu điều gì đó.

Lại không ngờ tới, Hứa Khắc chỉ mỉm cười lắc đầu: "Ngươi giống như ta, đều cho rằng Bạch tiên sinh là thánh nhân không gì không làm được. Nhưng trên thực tế, nếu lấy bản thân hắn để nói..."

"Hắn chỉ là một người bình thường không đành lòng nhìn thấy người khác chịu khổ thôi."

"Từ sự bất lực khi đối mặt với Lưu Nhi cô nương và dân chúng vô tội chết thảm của thành Ninh Viễn lúc ban đầu đến sự ngăn trở khi mưu toan xoay chuyển số trời gặp phải sau này. Bạch tiên sinh đều vượt qua trong sự 'vô năng. Vì vậy hắn chưa từng nghĩ tới việc bản thân có năng lực cứu vấn tất cả. Điều hắn có thể làm dốc hết sức mình cố gắng lớn nhất."

"Mà quả thực hắn đã nỗ lực rất nhiều."

Hứa Khắc lại trầm mặc một hồi: "Ngươi biết trong quan tài sau lưng ta là gì không?"

Lý Phàm nhìn về phía sau lưng Hứa Khắc.

Lúc này nhìn kỹ lại mới phát hiện quan tài màu trắng bệch này vậy mà ẩn ẩn tương liên với núi đá cao ngất trên người nó.

Hoặc là nói...

Lý Phàm híp mắt, sau khi lại quan sát một hồi, bỗng nhiên bừng tỉnh.

Cảnh tượng toàn bộ tiểu thế giới ở trong mắt hắn nháy mắt đảo ngược.

Mặt đất ở trên, bầu trời ở dưới

Núi đá cao ngất trên quan tài tựa như đang chống đỡ cả vùng không trung.

Hoặc là trọng lượng của cả thế giới đều đặt trên quan tài.

Mà từ trong quan tài này, Lý Phàm còn cảm nhận được khí tức cực kỳ quen thuộc.

Đó là khí tức mỗi tu sĩ Huyền Hoàng đều sẽ không cảm thấy xa lạ.

Lại nhớ tới "người là địch với thế giới" lúc gặp mặt tự giới thiệu Hứa Khắc từng nhắc đến.
Bình Luận (0)
Comment