Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1616 - Chương 1616: Thiên Dạo Bỗng Nổi Điên

Chương 1616: Thiên dạo bỗng nổi điên Chương 1616: Thiên dạo bỗng nổi điênChương 1616: Thiên dạo bỗng nổi điên

"Đây... Lế nào?" Lý Phàm kinh hãi. Thình lình ngẩng đầu nhìn chằm chằm Hứa Khắc.

Vẻ mặt Hứa Khắc không mảy may biến hoá, chỉ duy trì nụ cười thản nhiên.

"Bạch tiên sinh được thiên đạo Huyền Hoàng chiếu cố, gần như là tồn tại tương đương hóa thân Thiên Đạo."

"Không chỉ lấy thân thể người phàm một bước lên trời, trực tiếp thành tựu Trường Sinh thiên tôn. Còn gánh vác sứ mệnh bỏ giới mà đi của thiên đạo Huyền Hoàng."

"Nhưng cuối cùng Bạch tiên sinh lại không lựa chọn rời đi. Sau đó còn dứt khoát trực tiếp trở thành một thành viên tân pháp, tham gia nghịch thiên địa chỉ lý. Đối với thiên đạo Huyền Hoàng, không khác nào là triệt để phản bội."

"Được Thiên Đạo chiếu cố càng sâu, phản phệ gặp phải lúc phản bội cũng càng lớn. Đây cũng là một trong những nguyên nhân Bạch tiên sinh sẽ bị tạo vật nghịch lý của mình giết chết. Bởi vì trước đó, hắn đã trở nên vô cùng yếu ớt."

Hứa Khắc vỗ quan tài sau lưng, nói: "Trên thực tế, khi đó lấy mức độ thiên quyến của Bạch tiên sinh, thực ra căn bản không thể tiến hành nghịch lý. E rằng nghịch lý chưa thành, bản thân hắn lại đã vì Thiên Đạo phản phệ mà vẫn lạc."

"Cho nên..."

"Trước khi nghịch lý, Bạch tiên sinh đã tróc thiên quyến ra, sau đó trấn áp."

Tựa như cảm ứng được lời của Hứa Khắc, quan tài sau lưng hắn chợt phát ra tiếng đập nặng nề. Đầu choàng một lúc, một khuôn mặt có phần tương tự với Bạch tiên sinh, chỉ là có vẻ hơi tái nhợt bất chợt xuất hiện trước mắt Lý Phàm.

Hắn dùng lời nói cực kỳ mê hoặc, thuyết phục Lý Phàm giúp mở ra quan tài.

Sau khi chuyện thành, trở lại Huyền Hoàng giới, chắc chắn sẽ nhận được thù lao gấp trăm ngàn lần.

Nếu như là tu sĩ bình thường, nói không chừng sẽ bị hẳn thuyết phục ngay trong phút chốc này, lưu lạc làm công cụ để nó thoát vây, chém giết với Hứa Khắc.

Nhưng Lý Phàm là người nào?

Không nhắc tới mức độ cứng cỏi của tâm chí bản thân hắn, chỉ riêng là một tia cảnh giác hắn luôn giữ với Bạch tiên sinh thì có ý nghĩa là hắn đã định trước sẽ không bị Bạch tiên sinh nhìn qua có phần làm người ta sợ hãi mê hoặc.

Hừ lạnh một tiếng, hình ảnh trước mắt đều bị xé rách.

Lý Phàm tỉnh táo lại từ trong ảo giác lại phát hiện Hứa Khắc đang lạnh lùng quan sát đến chính mình, giống như một lời không hợp thì sẽ động thủ.

Nhưng khi nhìn thấy Lý Phàm không bị ảo cảnh ảnh hưởng, sát ý trong mắt cũng theo đó giảm đi.

"Phong ấn thiên quyến? Đó rốt cuộc là gì?" Lý Phàm làm ra dáng vẻ lòng còn sợ hãi.

"ý thức bản thân thiên đạo Huyền Hoàng bám vào trên người Bạch tiên sinh bị Bạch tiên sinh tróc xuống. Lại trải qua nhiều năm phong ấn trấn áp như vậy, dần trở nên có chút cực đoan. Nếu thả nó ra, trở về Huyền Hoàng bản giới..." Vẻ mặt Hứa Khắc hết sức nghiêm túc.

"Chỉ sợ tai hoạ còn kinh khủng hơn 'pháp không thể đồng tu' gấp mười lần sẽ nháy mắt buông xuống. Đây cũng là nguyên nhân mấy năm nay, dù là lúc Tiểu Hắc vẫn lạc năm đó, ta cũng không dám rời nơi này một bước. Đây là việc lớn, thực sự không thể sai sót."

"Thiên Đạo Huyền Hoàng cực đoan?" Chỗ sâu ánh mắt Lý Phàm trong nháy mắt lóe qua một tia dị sắc.

"Đúng vậy. Ta có thể cảm giác được, trong những năm bị phong ấn, ý thức Thiên Đạo bên trong càng ngày càng quỷ dị. Thật lo lắng, sau này ta cũng sẽ có một ngày không kiên trì nổi." Trong mắt Hứa Khắc lóe lên một tia lo lắng sâu sắc.

"Trong khoảng thời gian gần đây, thực ra ta đều luôn âm thầm tìm kiếm người được chọn thay thế thích hợp. Song trước sau vẫn không tìm được người để ta yên tâm. Hôm nay đạo hữu tìm tới cửa dưới cơ duyên xảo hợp..."

Hứa Khắc chợt đổi chủ đề: "Chẳng lẽ không phải trong âm thầm tự có định số?"

"Ta thấy tính tình phẩm cách của đạo hữu đều tuyệt đối là người được chọn tốt nhất." Hắn chân thành tha thiết nhìn Lý Phàm, cực kỳ thành khẩn nói.

Lý Phàm trầm ngâm, không nói tiếp.

"Đương nhiên, sứ mệnh trấn áp thiên đạo Huyền Hoàng thực sự quá cô độc, hung hiểm. Nếu như đạo hữu không muốn, ta cũng có thể hiểu. Nhưng ta có một thỉnh cầu..." Hứa Khắc nói.

"Mời đạo hữu nói." Vẻ mặt Lý Phàm nghiêm túc.

"Nếu như có một ngày ta bị thiên đạo Huyền Hoàng trong quan tài khống chế, đánh mất ý thức của chính mình. Kính xin đạo hữu xuất thủ giết chết ta." Hứa Khắc hết sức trịnh trọng nói.

Nhìn ánh mắt già nua của Hứa Khắc, Lý Phàm nhẹ gật đầu: "Được, ta đáp ứng ngươi."

"Hơn nữa, chuyện ngươi tìm kiếm người kế nhiệm cũng không cần lo lắng."

Vẻ mặt Hứa Khắc ngây ra.

"Nói ra có lẽ ngươi không tin. Ta không phải đơn độc một mình, mà là một thành viên của 'Vạn Giới Liên Hợp hội."

"Trong Liên Hợp hội bọn ta, thanh niên tuấn kiệt vô số. Muốn tìm được người được chọn kế thừa thích hợp tuyệt đối không phải việc gì khó." Lý Phàm tràn đầy tự tin nói.

"Việc liên quan đến an nguy của toàn thể tu sĩ Huyền Hoàng giới, Liên Hợp hội đương nhiên sẽ không đứng ngoài cuốc. Đạo hữu không tiện rời đi, chờ sau khi ta về sẽ sắp xếp bọn họ tới. Để đạo hữu tự mình xem kỹ."

"Tin rằng lấy ánh mắt của đạo hữu, nhất định có thể tìm được người được chọn mình thích." Lý Phàm chính khí lãm liệt nói.

"Chuyện này.." Hứa Khắc dường như có phần khó mà tin tưởng.

Qua một hồi lâu mới có chút lúng túng vội vàng nói: "Như vậy, vậy thì tạ ơn đạo hữu trước."
Bình Luận (0)
Comment