Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1695 - Chương 1696: Gặp Mặt Vượt Cổ Kim (2)

Chương 1696: Gặp mặt vượt cổ kim (2) Chương 1696: Gặp mặt vượt cổ kim (2)Chương 1696: Gặp mặt vượt cổ kim (2)

Lý Bình gật đầu một cái, thở dài nói: "Đúng vậy. Toàn bộ Huyền Hoàng giới, trừ hắn ra, còn ai có thể có năng lực này chứ?"

Lòng Ân thượng nhân rung động không thôi.

"Đúng vậy, đúng vậy." Hắn không ngừng lặp lại trong miệng.

Lại lần nữa nhìn về phía những chữ trên màn sáng trước mặt, Ân thượng nhân giống như xuyên thấu qua chữ viết, vượt qua thời gian, chạm mắt với Bạch tiên sinh.

"Thứ ta đăm chiêu suy nghĩ, thế mà lại giống với cái của hắn mấy ngàn năm trước?" "Hơn nữa, thậm chí hắn còn tiến xa hơn ta.......

Lý Phàm nhìn Ân thượng nhân đã hoàn toàn mất phương hướng, hắn biết, kế hoạch của hắn thành công rồi.

"Có thể kể một chút chuyện của hắn cho ta không?"

Ân thượng nhân tê liệt ngồi dưới đất, có chút hoảng hốt hỏi.

Phá vỡ sự yên tĩnh kéo dài thật lâu.

Trước đây không lâu, Ân thượng nhân vẫn ôm một tia may mắn, tiến hành thí nghiệm nghiệm chứng cuối cùng ở phòng gian dưới kinh thành Thánh triều.

Kết quả đúng như lời Lý Bình nói.

Vì vậy hắn không nói thêm gì nữa, chẳng qua chỉ là cẩn thận cất giấu xương sườn của Bạch tiên sinh.

Rồi sau đó trở lại ngồi trong Thánh Hoàng, ngẩn người trước bức họa Bạch tiên sinh.

Lý Bình cũng không quấy rầy hắn, cũng nhìn chằm chằm bức họa như vậy.

Giống như đang tưởng nhớ.

Giờ phút này Ân thượng nhân đặt câu hỏi, chính là điều Lý Bình mong muốn.

Hắn đại khái kể lại chuyện đời Bạch tiên sinh một lần.

Ấn thượng nhân nghe hết sức nhập tâm.

"Ta chỉ biết là, thượng cổ Huyền Hoàng giới có áp đảo tất cả tồn tại đại thiên tôn trên Trường Sinh kỳ nhưng cũng không nghĩ tới..."

"Nhân vật như vậy, lại sẽ hy sinh bản thân mình vì người phàm."

Trên mặt Ân thượng có nét mê mang, không thể giải thích được.

"Người cũng đã mất rồi. Việc chúng ta có thể làm, chính là hoàn thành ước nguyện khi trước của Bạch tiên sinh, an ủi linh hồn hắn ở trên trời."

"Vốn dĩ ta sáng lập ra Thánh triều Đại Khải cũng là vì những người phàm tục. Tiên sinh thấy cuộc sống người phàm ở biên cương Đại Khải ta so với Huyền Hoàng giới như thế nào?"

Ấn thượng nhân quay đầu lại, ánh mắt giống như nhìn lần lượt các nơi Đại Khải trong phút chốc.

Một lát sau, hắn khẽ gật đầu, thán phục nói: "So với ở trong Huyền Hoàng giới, tình trạng người phàm bị nuôi như trâu như ngựa, thì nơi này của người có thể coi là nơi thịnh thế lý tưởng."

"Nguyện vọng của ta chính là có thể đẩy chế độ này đến mọi tiểu thế giới trong Huyền Hoàng, thậm chí là cả trong Huyền Hoàng giới!" Lý Bình ngạo nghễ nói.

Ân thượng nhân quan sát Lý Bình một cái, thở dài, cũng không phản bác.

Lý Bình khẽ mỉm cười: "Tiên sinh không cần ủ rủ, xin nghe một lời của ta trước đã."

"Điểm mạnh của Huyền Hoàng là Truyền Pháp. Truyền Pháp vô địch, ở chỗ tân pháp. Nếu bọn ta có thể dùng pháp môn mà Bạch tiên sinh truyền lại, tìm ra căn cơ hư thối của Truyền Pháp..."

"Giải quyết Truyền Pháp, Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão cùng những người khác, tất cả đều như gà đất chó sành."

Ân thượng nhân ngơ ngác nhìn Lý Bình, không biết vì sao khí tức trên người vị này chẳng qua chỉ ở cảnh giới tu sĩ Hóa Thần nhưng khẩu khí lại lớn đến vậy. Mà điểm quan trọng là, Ân cảm nhận được sự tự tin mãnh liệt từ trên người đối phương.

"Hình như cũng không phải là nói bừa? Chẳng lẽ vị này giấu giếm thực lực?" Ân thượng nhân vừa cẩn thận quan sát Lý Bình vừa nghĩ.

"Muốn tìm ra căn cơ hư thối của Truyền Pháp, ta nhìn trên đời này e là không phải tiên sinh thì không thể làm được." Lý Bình không né tránh ánh mắt dò xét của Ân thượng nhân, lại lần nữa trịnh trọng vạn phần nói.

Ấn thượng nhân có chút chần chờ: "Nếu dựa vào ta thì chỉ sợ rằng..."

Lý Bình lấn người tiến lên, cầm thật chặt hai tay Ân thượng nhân: "Tiên sinh, †a tin tưởng ngươi!"

Trong mắt Lý Bình tràn đây chân thành: "Mười năm không được, vậy thì trăm năm, nếu trăm năm không được thì ngàn năm! Bọn ta đã đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng đợi được một chút hy vọng, làm sao có thể dễ dàng buông tay như vậy được?"

"Chắc hẳn ngươi cũng không nguyện ý phụ lòng kỳ vọng của Bạch tiên sinh chứ?”

Ân thượng nhân khẽ run lên, theo bản năng nắm chặt nắm đấm.

"Tiên sinh chỉ cầm để ý nghiên cứu tân pháp cho giỏi là được còn lại toàn bộ những vấn đề khác cứ để cho ta."

Trải qua một đoạn hội thoại như vậy, cuối cùng Ân thượng nhân cũng ở lại nơi này, mang tâm tư nghiên cứu Dĩ Ngã Trúc Cơ pháp.

Dù sao đối với hắn mà nói, không có hạn chế tuổi thọ. Nếu như không tìm chuyện mà bản thân cam tâm tình nguyện làm thì sợ rằng không được bao lâu hắn dế hoàn toàn mất đi ý thức của chính mình, đồng hóa với những u hồn của thế giới kia.

Sau khi nhận được sự cam kết của Ấn thượng nhân, Lý Bình mừng rỡ.

Lúc này hắn dẫn Ân thượng nhân đi tới không gian bí mật dưới lòng đất kinh thành Thánh triều.

Bất ngờ là hắn đã sớm chuẩn bị xong một không gian lớn chuyên dùng để nghiên cứu cho Ân thượng nhân.

"Ta có một kế, tiên sinh xem một chút xem có khả thi hay không."

"Chọn một nhóm lớn rất thiếu niên có thiên phú, tặng bọn họ Dĩ Ngã Trúc Cơ pháp, sau đó..."

Lý Phàm cặn kẽ nói qua một lần phương pháp bản thân đã từng dụng. Sau khi nghĩ ngợi một lát, vẻ mặt Ân thượng nhân nặng nề: "Có lẽ có thể được. Có điều cụ thể như thế nào thì còn cần phải nghiệm chứng thực tế một phen."
Bình Luận (0)
Comment