Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1696 - Chương 1697: Cố Nhân Của Truyền Pháp

Chương 1697: Cố nhân của Truyền Pháp Chương 1697: Cố nhân của Truyền PhápChương 1697: Cố nhân của Truyền Pháp

Lý Phàm khoát tay một cái: "Suy nghĩ của trẻ con như ngựa chạy trên thảo nguyên, cho dù thật sự không thể vẽ ra một con đường rõ ràng, chỉ cần có thể cho tiên sinh một chút chỉ dẫn, như vậy cũng cũng đủ rồi."

Ấn thượng nhân hiển nhiên cũng không phải là người bảo thủ gì, gật đầu đồng ý với kế hoạch của Lý Phàm.

Đối với việc những đứa trẻ bị chọn trúng này định trước sẽ bi thảm cả đời cũng không có bao nhiêu đồng tình.

"Đúng rồi, còn có một chuyện ta vẫn luôn canh cánh nghỉ ngờ muốn hoàn thành, nhưng mãi mà vẫn không đúng cách..." Lý Bình dừng một chút, dường như có chút do dự. Ấn thượng nhân liếc nhìn Lý Bình, tỏ ý kêu hắn nói tiếp.

"Hài cốt của Bạch tiên sinh tán lạc khắp các nơi trên Huyền Hoàng giới. Ta muốn thu thập lại rồi sau đó an táng. Những thứ khác còn dễ nói, cơ bản đều là do tu sĩ âm thầm cất giữ. Duy chỉ có..."

"Xương sọ của hắn lại bị Vạn Tiên Minh cất giữ trong trung tâm Bác Vật Thần Tàng quán."

Trong mắt Lý Bình lóe lên một tia lệ khí, căm hận nói: "Mỗi lần đi thăm đều nghe thấy mấy thứ sâu bọ kia của Vạn Tiên Minh không có chút tôn trọng nào chì chiết nói xấu. Nghĩ đến đây ta đều hận không thể bỏ mặc tất cả, vọt vào đoạt lại xương sọ."

"Đáng tiếc, ta đã thử qua một lần. Hoàn toàn không có khả năng thành công. Bên trong Thần Tàng quán giống như có che giấu một vị cường giả thần bí nào đó. Thậm chí dặt xương sọ của Bạch tiên sinh trong trung tâm Thần Tàng quán cũng là chủ đích của hắn. Đây rõ ràng là một cái bây thù hút vô cùng coi trọng Bạch tiên sinh như ta..."

"Ngươi đi vào trụ sở chính của Vạn Tiên Minh rồi sao?" Ân thượng nhân nghe vậy thì cả kinh.

Đợi đến khi Lý Bình kể lại chỉ tiết tất cả các loại cảnh tượng sau khi đi vào trong, trong ánh mắt hắn nhìn về phía Lý Bình lại có một chút xíu bất đồng.

"Ta có thể ẩn núp đi vào một lần, thì cũng có thể ẩn núp đi vào lần thứ hai. Tuy nhiên chỉ có duy nhất Bác Vật Thân Quán kia..."

"Quả thực có chút khó làm." Lý Bình thở dài.

Ấn thượng nhân lúc này mới nói: "Đạo hữu không cần mang bộ mặt như đưa đám như vậy. Thật ra thì năm đó ta cũng từng có ý niệm này. Có điều sau khi biết được thân phận của trưởng quá Bác Vật Thần Tàng quán thì ta đã từ bỏ rồi."

"Người này là một trong ba vị đế tôn của yêu thú nhất tộc năm đó, đã tồn tại từ thời kỳ viễn cổ. Thậm chí năm đó Truyền Pháp thiên tôn cũng phải khách khí với hắn..."

Lý Bình khẽ cau mày: "Lại có như thực lực vậy sao? Năm đó Bạch tiên sinh giết những tên yêu thú này, như giết gà giết chó không phải sao."

"Truyền Pháp còn hơn cả Bạch tiên sinh. Dựa vào thực lực, thân phận của Truyền Pháp sao phải khách khí với mấy đế tôn gì đó chứ?”

Trong giọng nói tràn đầy nghi ngờ, hiển nhiên Lý Bình căn bản không tin lời của Ân thượng nhân.

Ân thượng nhân khẽ lắc đầu: "Dù sao, ta có thể xác định, năm đó, thời điểm Truyền Pháp thấy vị kia, chính là như vậy. Hoàn toàn không giống thái độ đối với những người khác."

"Hoặc thực lực của hắn lấy được sự cho phép của Truyền Pháp, hoặc là..."

Ân thượng nhân dừng một chút: "Bọn họ đã quen biết nhau từ trước."

"Có thể vậy hẳn là bọn họ lần đầu tiên gặp mặt mới đúng." Ân thượng nhân thấp giọng, hiển nhiên chính hắn cũng có chút mê muội.

Lý Bình biết, Ân thượng nhân chính là bị Huyền Hoàng giới cắn nuốt tàn hồn ở thế giới cũ.

Có trí nhớ của mảnh vụn thiên địa đã mất cho nên thứ hắn đã thấy qua, sẽ không phải là giả. "Đế Tam Mô vốn là trưởng lão của Ngự Thú tông, thuộc về nhất mạch thập tông Tiên đạo. Sau khi thập tông và Truyền Pháp nảy sinh mâu thuẫn, hắn thế mà lại chọn đứng về phía Truyền Pháp. Mấy ngàn năm sau còn lắc mình một cái trở thành quán trưởng của Bác Vật Thần Tàng quán, một trong ba Huyễn Chân Hiền giả thống trị lực lượng cao nhất Tiên Minh..."

"Người quen cũ sao?”

Lý Bình bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề.

Rốt cuộc Thiên Pháp giới có tồn tại yêu thú không?

Yêu thú Huyền Hoàng đều là do Đế Nhất diễn hóa đến.

Thế còn Thiên Pháp giới thì sao?...

Cũng trong lúc đó. Lý Phàm bản tôn đang ở không gian trong Diễn Pháp Giác trong trụ sở chính của Tiên Minh, trong mắt đột nhiên phát ra một tia ánh sáng u tối khó phát hiện.

"Có lẽ, còn phải quay lại trong Vẫn Tiên cảnh một chuyến."

Đế Nhất thú đã sớm dẫn tộc yêu thú thoát khỏi Huyền giới, mà Đế Tam Mô thì ẩn sâu trong trụ sở chính cùng với Tiên Minh, người bình thường khó mà gặp được.

Nhưng bọn họ đều ở đây, giữa sự thay đổi của Vẫn Tiên cảnh và Ngự Thú tông đều có ló mặt, có thể trực tiếp gặp mặt bọn họ hỏi cho rõ ràng.

"Tôn đạo hữu?"

Trương Hư trưởng lão truyền âm, cắt đứt mạch suy nghĩ của Lý Phàm.

Sự chú ý của hắn trở lại trong không gian Diễn Pháp Giác trấn thủ, tiểu hài tử đang xử lý một nhiệm vụ diễn pháp khẩn cấp.

Bỗng dưng lại vô cớ phát sinh thêm chuyện vô tích sự, nàng tức giận nhìn qua, mặt đầy oán khí.

Yêu cầu của nhiệm vụ cũng chỉ có một công pháp Hợp Đạo, đã dùng thời gian ba ngày ba đêm mà vẫn chưa thôi diễn ra được.

Khả năng cao là bà cụ non này đang mượn tay bắt cá.

Trong không gian diễn pháp, trừ ba vị trấn thủ Hợp Đạo ra, còn có một người trẻ tuổi mặc trang phục màu xanh.
Bình Luận (0)
Comment