Chương 1700: Một kiếm trấn ma âm
Chương 1700: Một kiếm trấn ma âmChương 1700: Một kiếm trấn ma âm
Tuy trên đường gặp chút trắc trở, đi nhầm vào trong mê vực chữ loạn.
Nhưng cuối cùng hữu kinh vô hiểm, thành công thoát khỏi khốn cảnh.
Cuối cùng trước lúc dùng hết thọ nguyên, cực hạn chạy về Đoạn Chưởng tiên thành.
Vốn là hắn còn mấy thập niên tuổi thọ, có điều ở những giây phút cuối cùng một câu quát "Người xấu phương nào" đột nhiên ngăn cản hắn.
Lý Phàm bị buộc giải thích nguyên do, lại trì hoãn một ít thời gian.
Cuối cùng chờ đến thời điểm khi hắn trở lại bên trong tiên thành thì đèn đã cạn dầu, không còn bao nhiêu thời gian có thể sống được. ...
"Hừ!"
Lý Phàm thánh thai thản nhiên nhìn đối phương một cái, cũng không giải thích.
Chẳng qua là lấy ngón tay làm kiếm, nhẹ nhàng chấm một cái về phía trước.
Sương trắng giống như tồn tại mãi mãi từ trước tới nay liền bị tách ra trong nháy mắt.
Tiếng kêu rên đến từ Vực Thẳm Gào Thét bị kiếm minh lanh lảnh đè xuống.
Ánh kiếm màu trắng sáng chói chiếu sáng thiên địa.
Tiên Lũy Vĩnh Hằng dùng đoạn chưởng thiên tôn cổ xưa làm tài liệu chế tạo, cùng với vực sâu kinh khủng sát khí ngút trời...
Giờ phút này đều ẩn giấu trong ánh kiến của Lý Phàm thánh thai, hiện hữu tất cả.
Ánh kiếm cưồn cuộn xuyên qua bóng người ngăn trước mặt Lý Phàm, vượt qua Đoạn Chưởng tiên thành, mạnh mẽ đâm vào trong Vực Thảm Gào ThétI
Làm thiên địa cũng yên tĩnh lại.
Giống như bị một chấm kinh thế này chấn nhiếp, tiếng kêu rên trong vực sâu, lại lâu thật lâu không tiếp tục.
Cho đến khi sương trắng từ từ tụ lại, vết thương bị tê liệt khép lại, vực sâu lại lần nữa bị ẩn dưới sương trắng.
Tiếng hét của nam nhân bên kia mới vừa lục tục truyền ra lần nữa.
Nhưng so sánh với mức độ lúc trước, cũng đi được khá xa.
Hoặc là sợ nếu còn cao giọng, sẽ lại kéo đến một kiếm nữa của Lý Phàm. Phục hồi tinh thần lại từ trong khiếp sợ, tầm mắt của chúng Thanh Huyền quân của Tiên Lũy Vĩnh Hằng đều tập chung ở vị trí chỗ Lý Phàm.
Tất cả đều yên lặng như tờ.
Giống như cho dù là sương trắng dày đặc cũng không thể che đi được bòng người như kiếm tiên kia.
Không ai hiểu được sự đáng sợ của những ma âm kia hơn Thanh Huyền quân ngày đêm trấn thủ ở vực sâu bọn họ.
Nhưng giờ phút này, vạn thiên ma âm, đều bị một kiếm trấn áp.
Đây rốt cuộc là tu vi bậc nào chứ?
Thanh Huyền quân canh cửa thần trì hoa mắt, đầu óc trống rỗng.
Lý Phàm thánh thai chắp hai tay sau lưng, lẳng lặng nhìn về phía trước. Thân thể tu sĩ mặc áo giáp nặng màu xanh trước mặt hắn đã sớm trở nên cứng như đã.
Giáp mặt một kiếm của Lý Phàm, tuy ánh kiếm không gây tổn thương đến hắn, nhưng cũng đã khắc vào thật sâu trong đầu hắn.
Từ nay về sau, trừ ánh kiếm này, hắn không dung nạp được thứ khác nữa.
Hắn như sỉ ngốc, như sẽ không sinh ra bất kỳ phản ứng gì với ngoại giới.
Nhưng ngược lại, nếu hắn có thể lĩnh ngộ được một kiếm này của Lý Phàm, cũng tiếp thu theo ý hiểu của bản thân.
Một kiếm này đối với cảnh giới Nguyên Anh mà nói cũng là một vận may lớn trời cho.
Cho dù không có tài nguyên thăng cấp, chỉ dựa vào một kiếm này cũng có thể vượt cấp giết địch.
Đối với Lý Phàm giờ phút này, những người đã từng đắc tội hắn trong quá khứ cũng không nhất thiết phải làm đến mức ứng báo tẫn báo.
Nếu không phải trùng hợp gặp lại lần nữa, cho một bài học xem như dạy dỗ là được rồi.
Một kiếm này của Lý Phàm thánh thai chủ yếu mang tính thị uy ép Thương Thiếu Quân đứng đầu Thanh Huyền quân phải đứng ra.
Dâu sao phô bày thực lực của bản thân trước thì mới có thể nói chuyện tiếp theo tốt hơn.
Đúng như dự đoán, trong khoảng không sương trắng ngút trời trước mặt Lý Phàm, trong số Thanh Huyền quân không có một ai dám lên trước nghênh tiếp.
Chỉ chốc lát sau, sương trắng dao động từng đợt.
Một bóng người vô cùng quỷ quyệt, giống như không ngừng đi lang thang trên mặt nước xuất hiện trước mặt Lý Phàm.
"Đạo hữu hảo kiếm!"
"Ta trấn thủ ở Vực Thắm gào thét nhiều năm, không nghĩ đến trên thế gian lại xuất hiện nhân vật như ngươi đây!"
Thương Thiếu Quân nhìn chằm chằm Lý Phàm: "Hôm nay đạo hữu tới đây là có chuyện gì?"
Lý Phàm chỉ phía dưới Vực Thẳm Gào Thét cách đó không xa, cười nói: "Ma âm náo loạn khiến người ta phiền lòng. Ta muốn trường kiếm tiến vào vực sâu, vĩnh tuyệt ma âm."
"Không biết Thiếu Quân có muốn đồng hành cùng ta không?” Ánh mắt Lý Phàm thánh thai chân thành, vô cùng thành khẩn nói.
"Có muốn đồng hành cùng ta không?"
Giọng nói của Lý Phàm oai nghiêm như sấm, xuyên thấu sương trắng, thậm chí tạm thời đè xuống tiếng kêu rên bên trong Vực Thẳm Gào Thét, không ngừng vang vọng trong Tiên Lũy Vĩnh Hăng.
Cảm nhận được ánh mắt của vô số Thanh Huyền quân tập trung trên người mình, thân ảnh không ngừng dao động của Thương Thiếu Quân bình tĩnh lại.
Hiện ra hình dạng vốn có.
Một bộ thanh sam, áo khuyết tung bay, thân hình thẳng tắp thon dài. Trong đôi mắt lóe ra quang mang sắc bén, Thương Thiếu Quân nhìn chằm chằm Lý Phàm: "Đạo hữu chỉ sợ có chút tự đại. Kiếm của ngươi tuy rằng sắc bén, nhưng cũng chưa chắc có thể ngăn cản ma âm đại triều khủng bố kia. Còn vọng tưởng vĩnh viễn trấn vực sâu..."
"Không thử làm sao biết? Ta thấy Thiếu Quân ngươi canh giữ lâu dài ở bên ngoài vực thẳm, bị mài đi can đảm rồi!" Lý Phàm thánh thai không nhường chút nào, tranh phong đối lập.
"Hừ, chỉ có miệng lưỡi lợi hại."