Chương 1706: Diệt giới dẫn chân hung
Chương 1706: Diệt giới dẫn chân hungChương 1706: Diệt giới dẫn chân hung
Khi tia sáng cuối cùng cháy trong đêm tối, đồng thời cũng đại biểu một thế giới biến mất.
Thương Thiếu Quân nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi hơi sững sờ.
Lý Phàm đứng bên cạnh hăn, lên tiếng giải thích: "Nếu như dùng ngoại lực phá hủy thế giới này, chưa nói đến sẽ dẫn đến thế giới bị phản phệ, mà còn làm kinh động đến tất cả sự tồn tại của hậu đài.
"Nhưng nếu như cưỡng ép kích phát sức mạnh cuối cùng còn lại trên thế giới, khiến nó chết một cách tự nhiên..."
Lý Phàm đang nói, khi đó có ngàn bóng kiếm xuất hiện phía sau hắn. Kiếm quang giao thao, lóe lên rồi tan biến vào không trung.
"Vào trận."
Nghe được lời nói của Lý Phàm, trong lòng Thương Thiếu Quân lại sửng sốt.
Có điều hắn đã bị gần như tê liệt vì sốc, chắng qua là làm theo trong ý thức.
Vừa tiến vào trong không gian trận pháp, Thương Thiếu Quân lại nhìn thấy kiếm ảnh bay vòng với tốc độ nhanh chóng xung quanh.
Ngàn kiếm bay đều, mở ra một nơi ẩn thân vô cùng che khuất.
Trước khi trốn vào kiếm trận này, Thương Thiếu Quân còn nhìn thấy Lý Phàm làm theo cách tương tự, liên tục phá hủy mấy thế giới tàn phá phía trước.
Xung kích đáng sợ phóng thích ra khi thế giới tan vỡ, khiến cho nơi sâu nhất Vực Thẳm Gào Thét này thật sự là trong nháy mắt giống như luyện ngục.
Vô số tro tàn màu đỏ sậm, xông ra ngoài Thâm Uyên dưới sự kiểm soát của năng lượng cuồng bạo,
Như vạn con quỷ trong đêm, như thú triều cuồn cuộn.
Trận pháp nghìn kiếm dường như hơi phí sức.
Đang không ngừng thu nhỏ lại.
Nơi vô số kiếm quang xoay tròn cũng ngày càng nhanh, gần như sắp hình thành từng vòng đường nét.
Mà Lý Phàm lại không hề có ý lo lắng trận pháp không trụ được.
Nhắm mắt đứng thẳng, không biết đang làm gì.
"Đợi đã." Dường như đã nhìn ra sự khó hiểu của Thương Thiếu Quân, Lý Phàm đơn giản truyền âm một câu rồi cũng không nói gì nữa.
Thương Thiếu Quân hít sâu một hơi, nhờ hơi thở lạnh lẽo, rất nhanh đã trở nên bình tĩnh.
Xung quanh kiếm quang bay múa, không chỉ cách tuyệt với cảnh tượng thế giới bên ngoài.
Thậm đến thần thức của hắn cũng đều đã bị chặn, không nhìn rõ chuyện xảy ra bên ngoài.
Nhưng thông qua tiếng vang bùm bùm khi kiếm trận thỉnh thoảng bị vật lớn va chạm vào, liên tiếp mấy mảnh vỡ thế giới tan vỡ, xung kích tạo ra với thế giới bên ngoài ắt hẳn là cực kì khủng bố.
"Nếu như không có vị này, chỉ là lần tấn công này, sợ rằng ta đã phải trở về một cách thảm hại rồi."
"Kiếm thuật, y thuật, trận pháp... trên đời này lại còn có thể có kẻ tinh thông tất cả các pháp cỡ này?"
Thương Thiếu Quân không ngừng suy nghĩ, cho dù dưới sự gia trì của Tiên Tâm Chú cũng không thể hoàn toàn áp chế các loại suy đoán đối với thân phận của Lý Phàm trong lòng.
Không biết qua bao lâu.
Bão táp bên ngoài kiếm trận cuối cùng đã từ từ bình ổn lại.
Nhưng dường như Lý Phàm vẫn không có ý định giải bỏ kiếm trận.
Mà nhìn từ vẻ mặt ngày càng nghiêm túc của Lý Phàm, dường như thế giới bên ngoài vẫn còn có tồn tại gì đó, thậm chí còn đáng sợ hơn chư giới hủy diệt. "Kẻ đứng sau màn?"
Trong đầu Thương Thiếu Quân lại nhớ đến cảnh tượng hãi hùng vô số mảnh vỡ thế giới treo ngược trêm đỉnh đầu.
Điều này hiển nhiên không thể là do thiên nhiên tạo thành được.
Vừa nghĩ đến tồn tại ngang tàng có thể đối xử với thế giới giống như chơi đùa đồ vật, có lẽ lúc này đã hiện thân ở nơi không xa, Thương Thiếu Quân không khỏi có hơi sởn da gà.
"Không biết rốt cuộc kiếm trận này có thể ẩn được thân không?"
"Nếu như bị hắn phát hiện, chắc chắn là chỉ còn một con đường chết!"
Tuy Thương Thiếu Quân là thống lĩnh Thanh Huyền quân nhưng cũng không thể giao thủ trực diện quá lâu với sự tôn tại đạt cảnh giới Trường Sinh. Trong quá trình thấp thỏm chờ đợi, hắn chỉ cảm thấy bất an, một ngày như một năm.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc kiếm quang không ngừng xoay tròn chung quanh cũng ngừng lại.
Lý Phàm đang nhắm mắt chờ đợi, cuối cùng cũng mở mắt.
Kiếm quang tản đi, Thương Thiếu Quân vô thức nhìn xung quanh.
Mà những gì chứng kiến khiến hắn nhất thời như đang chìm vào cái lạnh sâu thẳm, toàn thân lạnh như băng.
Những thế giới tan vỡ vừa rồi bị ánh kiếm của Lý Phàm đánh tan biến, chẳng hiểu sao lại xuất hiện lần nữa!
Chúng treo ngược trên đỉnh đầu, sợi tơ màu đỏ biến hóa kỳ lạ quấn lấy nhau, càng thêm vững chắc. Chúng chi chít, không ngừng vươn dài về phía Vực Thắm Gào Thét.
"Không những không biến mất, thậm chí còn... Thương Thiếu Quân sợ hãi, nhìn về phía Lý Phàm.
Thậm chí, hắn còn có chút hoài nghỉ có phải cảnh tượng thế giới tan biến mà mình đã chứng kiến là ảo giác hay không nữa?
"Hắn tới rồi."
Lý Phàm trầm giọng.
"Hắn là ai?" Thương Thiếu Quân không khỏi đặt câu hỏi.
Lý Phàm thánh thai lắc đầu.
"Nhưng ta vừa nhìn liền biết."
Lý Phàm bấm chỉ tay, quay về hư không phía trước.
Hơn ngàn ánh kiếm tạo thành kiếm trận lần nữa xuất hiện trước mặt hai người.
Sau đó, chúng nhanh chóng xoay tròn vờn quanh.
Theo tốc độ kiếm quanh càng lúc càng nhanh, một vài cảnh tượng mơ hồ cũng theo đó xuất hiện, hóa thành màn sáng trên kiếm quang!
"Người có thể làm được hết thảy, tất nhiên là vị có thực lực cực mạnh. Nếu như chúng ta nhìn lén, cho dù ta có trận pháp che giấu vô thượng, cho dù xung quanh có xung kích thế giới tan vỡ làm thiên nhiên che đậy..."
"E rằng chúng ta vẫn sẽ bị ngài phát hiện."