Có thể bôn ba ngàn vạn dặm để tới đây, thực lực của mỗi con không thể kém được.
Trong hai mươi bảy ngày quan sát, những con cá này đã phải bảo đảm vị trí sinh tồn của mình bên trong hồ, cũng phải góp nhặt thực lực, là bước chuẩn bị cuối cùng để phi thiên.
Mà vào ngày nước hồ phun trào đó, khi dòng nước bắn lên, vị trí của các con cá cũng quyết định một phần lớn đến độ cao nhảy lên cuối cùng.
Ngàn vạn con cá bên trong hồ, vận mệnh đan xen với nhau, vùng vẫy tranh giành sự sống với nhau.
Người chiến thắng duy nhất, không chỉ phải chiến thắng đối thủ cạnh tranh, cuối cùng còn phải dựa vào “Thiên mệnh” của nước hồ mới có thể trở thành người thắng cuối cùng.
Sao mà khó vậy!
Thần niệm của Lý Phàm lưu chuyển giữa ngàn vạn con cá, đi vòng vòng hồi lâu cũng không tìm được con đặc biệt thích hợp.
Cuối cùng chỉ có thể tùy tiện lựa chọn một con cá nhìn qua cũng coi như cường tráng trước khi hết thời gian.
Kết quả con cá này lại không thể chống chịu nổi ba ngày còn lại, trước khi nước hồ dâng lên đã bị hai con cá khác hợp tác nuốt chửng.
Lý Phàm lắc đầu, đành phải tự nhận không may.
Kết quả cuối cùng đã có, con cá vọt lên cao hơn tất cả những con cá khác lại là một con cá chim nhìn thì ốm yếu, không chút nào thu hút.
Con cá này trước đó cũng chỉ miễn cưỡng có thể sống tạm trong hồ nước mà thôi, không nghĩ tới lại là nócười cuối cùng.
Chúng tu sĩ thông qua Lưu Ảnh Thạch chiếu lại cảnh tượng đã ghi chép mới phát hiện, thì ra con cá chim màu trắng này may mắn đến nghịch thiên.
Khi nước hồ phun trào, nó vừa hay ở trên điểm mà dòng nước phun kịch liệt nhất.
Lại thêm nó trước đó cũng một mực tích góp lực lượng, dưới sự gia trì của nhiều nhân tố mới có thể nhất phi trùng thiên, xếp hạng thứ nhất.
Không ai có thể dự liệu được, mọi người cũng chỉ có thể có chút ít tiếc hận nhìn con cá chim màu trắng này.
Lý Phàm lại dùng Sát Cơ Vô Tướng khóa chặt nó, cẩn thận ghi tạc dáng vẻ của nó vào tận đáy lòng.
“Không biết đời sau có phải vẫn là con cá này chiến thắng cuối cùng hay không?” Lý Phàm không khỏi suy nghĩ.
Định Ngư kết thúc, có người vui vẻ có người buồn sầu.
Nhưng mà nên làm thì vẫn phải làm.
Một đám tu sĩ liên thủ, rất nhanh sau đó, trong hồ nước ngoại trừ con cá chim màu trắng kia, những con cá khác trong phút chốc đều bị luyện hóa thành tinh khí.
Con cá chim màu trắng nuốt chửng đoàn tinh khí đó, thân thể trong nháy mắt lớn hơn mấy lần.
Răng trở thành lưỡi dao sắc bén, trong vảy cá hiện ra từng đường vân đỏ như máu, một hơi thở hung sát tỏa ra từ trong cơ thể nó.
Trong khoảng thời gian ngắn, con cá chim màu trắng này nghiễm nhiên đã hoàn thành màn lột xác mà những con cá khác nhọc nhằn khổ sở cả một đời cũng chưa chắc có thể hoàn thành.
Thả con cá chim màu trắng về lại biển cả, một đám tu sĩ kết bạn rời đi.
Lý Phàm cũng đi theo.
Bay được nửa đường, Lý Phàm lại chợt ngây ngẩn cả người.
Bởi vì, trong cảm ứng Sát Cơ Vô Tướng, hơi thở của con cá chim màu trắng vừa mới hoàn thành lột xác, một bước lên trời kia đang nhanh chóng suy yếu.
“Ừm? Tình huống như thế nào?” Lý Phàm có chút hiếu kỳ, lập tức phát động thuật Thiên Thị Địa Thính.
Trong hình ảnh, năm con cá tướng mạo ghê tởm, hung hãn dị thường đang vây công con cá chim màu trắng.
Thực lực của mỗi trong trong số những con cá đó đều không ở dưới con cá chim màu trắng vừa mới lột xác.
Bây giờ tập thể cùng vây công, nó làm sao có thể chống lại.
Rất nhanh nó đã bị trọng thương, chỉ còn thoi thóp.
Lý Phàm nhìn thấy rõ, trong cơ thể năm con cá này tinh huyết hỗn tạp, hiển nhiên không phải tự mình tiến hóa cho tới trình độ hiện tại, rõ ràng có dấu vết con người bồi dưỡng.
“Thú vị, đây đều là mấy con cá thắng cuộc trong những năm trước ư?” Trong chốc lát Lý Phàm đã hiểu rõ tiền căn hậu quả.
Những con cá có được tạo hóa này, bởi vì bên ngoài đảo hoang có trận pháp ngăn cản, không thể vào trong hồ nước tham gia định ngư một lần nữa.
Nhưng bọn chúng đã sinh ra linh trí mơ hồ, biết mỗi tháng nơi này đều sẽ có một con cá lợi hại mới được sinh ra.
Thế là bọn chúng liền canh giữ ở nơi đây, liên thủ giết chết những con cá mới được sinh ra đó, chia nhau ăn huyết nhục của nó.
Không chiếm được tạo hóa, nhưng có thể ăn sạch con cá có được tạo hóa, hiệu quả cũng giống như nhau.
Lý Phàm nhìn chăm chú, con cá chim màu trắng “số trời đã định”, “may mắn tốt đến nghịch thiên” trong miệng một đám tu sĩ vừa rồi, trong chốc lát đã hài cốt không còn, táng thân trong bụng năm con cá.
Chỉ có những vệt máu đỏ đang từ từ nổi lên từ đáy biển chứng minh nó đã từng tồn tại.
Sau khi năm con cá kỳ lạ ăn xong, tinh khí trong người lại bành trướng hơn một chút.
Hài lòng gật gù đắc ý rời đi.
Lý Phàm nhìn một màn này từ xa, lâm vào trầm tư.
Trở lại Vạn Tiên Đảo, hắn không lựa chọn bế quan trong Thiên Huyền Kính, mà híp mắt, ngửa đầu nhìn lên bầu trời, lại nhìn một chút pho tượng lão giả đội mũ cao bao quát chúng sinh ở trên đảo.
Cảm xúc trong lòng càng sâu.
“Có lẽ, một kiếp này cũng không có chuyện gì mới mẻ...”
Lý Phàm minh ngộ nói.
Thời gian không ngừng chậm rãi trôi qua.
Neo định 17 năm, tu vi của Trương Hạo Ba đã đột phá đến Trúc Cơ trung kỳ.
Lý Phàm đã từng quan sát một trận, phát hiện hắn đã không còn từng lần từng lần diễn luyện ‘Định Hải Thần Kiếm’.
Mà hắn lại bắt đầu lại từ đầu hành trình truy đuổi.
Chỉ là, khác với trước đó, mỗi khi đến nơi nào gặp phải bão, Trương Hạo Ba đều theo gió múa kiếm.
Một trăm linh tám thanh Định Hải Thần Kiếm, hợp lại thành một thanh cự kiếm sắc lam.
Trên tay Trương Hạo Ba, đón cuồng phong gào thét, nghịch thế mà chém.
Cơn bão gào thét, dưới từng cái từng cái vung kiếm của hắn, dường như có xu thế suy yếu đi.