“Dù sao, thế giới này cũng không phải là trò chơi, một khi đã hình thành thì sẽ không thay đổi, những hành động lơ đãng sẽ gây nên rất nhiều biến hóa không thể tưởng tượng được.”
“Sau này ta vẫn phải cẩn thận e dè hơn mới được.”
“Còn có chuôi kiếm đó…”
“Rốt cuộc, trong biển Tùng Vân này còn ẩn giấu bao nhiêu bí mật nữa đây?” Lý Phàm thở dài và cảm thán, hắn không suy nghĩ lung tung nữa mà vội vàng trở về đảo Vạn Tiên.
Hắn đã tìm kiếm thông tin liên quan đến “Thiên Y”, “Phu Tử” ở bên trong Thiên Huyền Kính, nhưng tất cả đều là thảo luận của các tu sĩ gần đây.
Hoàn toàn không có chút tin tức đáng giá nào cả.
Lý Phàm cũng không lấy làm lạ.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Lý Phàm lại tiếp tục cuộc sống nhàn nhã trước đây ở trên đảo Vạn Tiên.
Đôi khi hắn phát hiện một tu sĩ ở trên đảo sắp đột phá đến Trúc Cơ kỳ thì liền dùng Sát Cơ Vô Tướng khóa chặt tu sĩ đó để cảm ngộ được chân ý của việc tích lũy Trúc Cơ.
Thỉnh thoảng hắn còn xác nhận một số nhiệm vụ để tích lũy độ cống hiến.
Hắn dự định đổi lấy kỳ vật thiên địa trong Thiên Huyền Kính sau đó bổ sung năng lượng cho ‘Hoàn Chân’ và mở khóa điểm neo thứ hai.
Bây giờ, trong lòng hắn đã có kế hoạch đại khái về cách sử dụng điểm neo thứ hai rồi.
Cụ thể còn phải đợi sau khi mở khóa rồi tính tiếp.
Việc tu hành buồn tẻ không phải là toàn bộ sinh hoạt của tu sĩ.
Đại đa số các tu sĩ không phải là những kẻ điên cuồng như Trương Hạo Ba, một ngày tu luyện những hai mươi bốn giờ.
Bọn họ cũng có những nghiệp dư hưu nhàn yêu thích của riêng mình.
Hoạt động được hoan nghênh nhất ở biển Tùng Vân có lẽ thuộc về định ngư.
Ở biên thùy phía Tây Bắc của biển Tùng Vân có một hòn đảo hoang biệt lập được bao quanh bởi những vách đá.
Nước biển chảy ngược dọc theo vách đá và hội tụ lại ở trung tâm đảo hình thành một cái hồ nước.
Hàng tháng, khi nước tích tụ trong hồ đạt đến mức cao nhất thì sẽ phun lên trời và vẩy nước biển một lần nữa trở về biển cả.
Lúc này, trong hồ nước sẽ có vô số loài cá thuận theo nước biển phun lên mà bay lên không trung.
Mà trong số đó, nhất định sẽ có một con cá bay cao nhất.
Cách đây vài năm, trong một lần tình cờ một vị tu sĩ đi ngang qua và nhìn thấy cảnh tượng này thì vô cùng hứng khởi.
Hắn luyện hóa tất cả các loài cá khác trong hồ nước thành tinh khí và cho con cá bay cao nhất ăn.
Con cá đã biến đổi trở nên mạnh mẽ gần như một yêu thú cường đại và quay trở lại biển cả.
Từ đó về sau, ngày càng có nhiều loài cá tụ tập về hồ nước trên đảo hoang này.
Sau đó, vị tu sĩ này đã phát sinh tranh chấp với một hảo hữu vì quyền sở hữu một kiện bảo vật.
Hắn nghĩ tới nơi này và thế là hắn đề nghị mỗi người chọn một con cá trong hồ làm đại diện.
Nếu vào ngày hồ phun trào, cá của ai nhảy vọt được cao hơn thì bảo vật sẽ thuộc về người đó.
Người bạn kia cảm thấy thú vị nên liền đồng ý.
Động thái này của cả hai đã thu hút một vài vị tu sĩ nhiều chuyện, bọn họ nhao nhao đặt cược vật phẩm để tham gia vào trò chơi.
Bọn họ cũng đạt ra quy tắc cho trò định ngư này: Thiết lập trận pháp xung quanh hòn đảo hoang để phòng ngừa dị thú có thực lực siêu quần trong biển vô tình xâm nhập vào hồ nước.
Mỗi người sẽ dùng hai mươi bảy ngày để quan sát và chọn ra loài cá yêu thích của mình. Ba ngày trước khi hồ nước phun trào, nếu mỗi người đã quyết định xong con cá mà mình đặt cược thì không thể thay đổi.
Người thắng cuộc sẽ ăn hết, ai chọn được con cá nhảy cao nhất sẽ nhận được toàn bộ bảo vật do các tu sĩ khác đặt cược.
Và nếu người may mắn chọn được con cá mà nhảy cao nhất trong số những con cá khác thì sẽ được coi là trúng độc đắc và lợi nhuận sẽ lại tăng gấp đôi.
Con cá đại điện được lựa chọn chỉ dựa trên nhận thức tâm linh và sự quan sát tinh thế của người đặt cược, nó không được sử dụng linh khí cường hóa. Một khi người gian lận bị phát hiện thì các tu sĩ khác sẽ cùng tru diệt.
Sau khi kết thúc, tất cả các loài cá khác vẫn bị luyện hóa thành tinh khí dùng để nuôi dưỡng cho con “Ngư khôi”.
…
Cuối cùng, con cá mà vị tu sĩ đó đã chọn chỉ đứng ở vị trí thứ hai và đương nhiên là hắn đã mất đi bảo vật.
Nhưng người này không cảm thấy đau khổ mà hắn chỉ cho rằng mình nhất thời nhìn sai, đã tìm được yếu quyết trong đó.
Thế là bọn họ hẹn nhau sẽ quay lại đây vào tháng sau để quyết phân thắng bại.
Các tu sĩ khác nhao nhao lên đồng ý.
Cứ như vậy, trò “cá cược đặt cá” này dần dần thu hút ngày càng nhiều tu sĩ tham gia.
Khi số lượng người tham gia tăng lên thì các quy tắc cũng được điều chỉnh.
Có sự tồn tại của phần thưởng tổng.
Mỗi lần đặt cược, thông thường một nửa đặt cược sẽ được đưa về phần thưởng kỳ này và một nửa sẽ được chuyển vào phần thưởng tổng.
Hạng nhất thì nhận phần thưởng hạng nhất, từ hạng hai đến hạng mười sẽ nhận phần thưởng của từng thứ hạng.
Hạng nhất sẽ được chia một nửa phần thưởng của phần thưởng tổng, từ hạng hai đến hạng mười thì sẽ chia đều một nửa phần thưởng còn lại.
Còn người đoán đúng con ngư khôi thì sẽ giành được tất cả các phần thưởng kỳ này.
Vào mỗi cuối năm, tổng giải thưởng tích lũy sẽ bị cạn kiệt ngay lập tức và một giải thưởng siêu lớn sẽ được tạo ra.
Từ khi bắt đầu tổ chức cá cược định ngư, nó trở thành hoạt động được các tu sĩ biển Tùng Vân hoan nghênh nhất.
Nhất là trận định ngư cuối cùng trong năm, số lượng tu sĩ tham dự rất nhiều, gần như chật kín hòn đảo hoang đó.
Ai cũng muốn trở nên giàu có sau một đêm.
Trận định ngư cuối năm neo định thứ mười sáu, Lý Phàm cũng đi tham gia náo nhiệt.
Hắn phát hiện, định ngư này thật ra có cách thức riêng, không chỉ đơn giản dựa vào may mắn như vậy.
Phải biết rằng, cá trong hồ nước trên hòn đảo hoang này đến từ khắp nơi của biển Tùng Vân.