Giống như những sự tồn tại đã phải chịu sự hành hạ mấy ngàn năm trong đó đều muốn trốn thoát ra ngoài.
Trong không trung trên Vân Thủy Thiên Cung, trước thân thể khổng lồ của phu tử.
Một pho tượng bạch ngọc nho nhỏ bỗng dưng hiện hình.
Vì sự hiện thân của hắn mà tất cả đám quỷ dị bên trong Vân Thủy Thiên Cung đều trở nên náo loạn.
Những tiếng la hét giận dữ và tuyệt vọng như tiếng nước sông cuồn cuộn, không ngừng không nghỉ.
Trên mặt đất xuất hiện hàng loạt vết nứt, cả bầu trời tòa Vân Thủy như muốn chia năm xẻ bảy bởi chuyển động dị thường này.
Pho tượng bạch ngọc hiển hiện trong ánh sáng nhạt lập tức biến thành kích thước của một thường nhân.
Hắn có khuôn mặt hiền lành và mái tóc hoa râm.
Đó chính là vị lão giả thần bí đã từng một lần chạm trán với phân thân của Lý Phàm.
Hắn bỏ qua những tiếng rống liên tiếp như sóng dữ ở phía dưới.
Thiên Y mỉm cười: “Mọi người.”
“Đã lâu không gặp.”
Thân thể cao lớn của phu tử run rẩy, trên mặt lộ ra vẻ căm hận, hắn nghiến chặt răng như muốn nói điều gì đó.
Nhưng cuối cùng hắn chỉ thốt ra được một chữ.
“Chết!”
Bầu trời phảng phất u ám, hình như có một sát cơ vô tận đang ngưng tụ.
Trên thân thể Thiên Y lập tức xuất hiện từng đường nho nhỏ.
Mà hắn vỗ nhẹ lên thân thể mình, những tế văn đó lập tức biến mất như thể chưa từng xuất hiện vậy.
Thiên Y mỉm cười nhìn phu tử: “Đánh nhau thôi mà, không cần phải tức giận như vậy đâu.”
Nụ cười trên mặt Thiên Y đột nhiên biến mất thay vào đó là một vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.
“Dễ nổi giận là một căn bệnh.”
“Mà là bệnh…”
“Thì phải chữa…”
Ở bên ngoài Vân Thủy Thiên Cung, sắc mặt của Lý Phàm thay đổi, hắn lập tức kích phát toàn bộ phòng ngự phủ trên người mình.
Sau đó, hắn tăng tốc độ nhanh nhất có thể và bỏ chạy về phía sau.
Một làn sóng xung kích bộc phát từ Vân Thủy Thiên Cung.
Trong khoảnh khắc, nó quét qua toàn bộ biển Tùng Vân.
Sau đó, dư thế của nó không suy giảm mà tiếp tục lan rộng đến các châu xung quanh.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Tu Tiên giới đều cảm nhận được chuyện gì đang phát sinh ở biển Tùng Vân vào giờ phút này.
Hình như có nhiều suy nghĩ to lớn đang giao lưu với nhau.
Sau đó, bọn họ đều chìm vào trong sự im lặng.
Dưới sóng xung kích càn quét, Lý Phàm cảm thấy mình giống như một chiếc lá khô trong cơn gió mạnh bị thổi bay không thể kiểm soát, thân thể của hắn không thể ổn định cho đến khi bị đẩy ra xa mấy trăm dặm.
May mắn thay, sóng xung kích chỉ là thanh thế lớn hơn một chút chứ không có sức công phá thực sự.
Giống như lực lượng bị hạn chế nên chỉ gây ra một làn sóng cực lớn lan rộng khắp biển Tùng Vân mà không gây ra thiệt hại gì khác.
Cảm giác hơi giống sấm sét lớn và những hạt mưa nhẹ.
Nhưng trong lòng Lý Phàm không dám khinh thị một chút nào, loại chưởng khống lực lượng cực hạn này càng chứng tỏ thực lực đáng sợ của đối phương.
Chiêu thức khóa chặt Sát Cơ Vô Tướng của Lý Phàm đã biến mất, hiển nhiên là vị tu sĩ bất hạnh kia đã mất mạng trong trận đối chiến giữa hai vị đại lão.
Có điều, lúc này Lý Phàm không hề rút lui mà lại bay về phía Vân Thủy Thiên Cung một lần nữa.
Không lâu sau, hắn lại có thể nhìn thấy Vân Thủy Thiên Cung lần nữa.
Nhưng lúc này, hắn chỉ nhìn thấy tòa kiến trúc khổng lồ màu xanh lam trong suốt đó giờ đã bị nhuộm lên một tầng màu đen.
Phía trên, mây đen tụ lại, sấm nổ liên miên.
Một vòng xoáy khổng lồ xuất hiện phía trên Vân Thủy Thiên Cung dường như một lần nữa muốn nuốt chửng cả tòa kiến trúc vừa mới được giải phóng không lâu.
Toàn bộ bầu trời đều đang lắc lư và rung chuyển, các lâu vũ liên tục nghiêng ngả và chậm rãi sụp đổ về phía trung tâm vòng xoáy.
Dường như có một tiếng kêu yếu ớt không cam lòng và đầy sự phẫn nộ phát ra từ bên trong Vân Thủy Thiên Cung.
Tuy nhiên, không gì có thể thay đổi được hiện thực về sự biến mất dần dần của nó.
Sau một khoảng thời gian, cả tòa tông môn thượng cổ vừa mới hiện thế chưa được năm năm lại một lần nữa biến mất giữa đất trời.
Ngay sau đó, những đám mây đen dày đặc kèm theo sấm chớp dần dần tiêu tán đi.
Chẳng bao lâu sau, giữa thiên không và hải dương trở lại khung cảnh tĩnh lặng với gió thổi mây trôi.
“Vân Thủy Thiên Cung lại bị phong ấn? Kiếp trước, chuyện này chưa từng phát sinh.”
“Có phải là vì pho tượng Thiên Y mà ta đưa vào trong đó không?”
Trong khoảnh khắc, trong đầu Lý Phàm hiện lên rất nhiều suy nghĩ.
“Nói như vậy thì ở kiếp trước, Tư Không Nghi đã giữ pho tượng nhỏ đó cho riêng mình và không đưa nó đến Vân Thủy Thiên Cung?”
“Thật là to gan? Hắn ỷ vào Thâu Thiên Hoán Nhật Quyết nên không sợ chết?”
“Không đúng, còn có một khả năng khác. Chính là ngày đó Thiên Y không đưa pho tượng bạch ngọc cho Tư Không Nghi.”
“Nhưng hắn lại giao cho phân thân Lâm Phàm…”
“Nếu đúng là như vậy thì hắn đã nhìn ra được gì rồi?”
Cảnh tượng tiếng hú quỷ dị trong Vân Thủy Thiên Cung khiến người ta kinh hãi một lần nữa hiện lên trong đầu Lý Phàm, trong lòng hắn tràn ngập nghi ngờ.
“Rốt cuộc Thiên Y đã làm cái gì mà khiến cho mọi người trên dưới Vân Thủy Thiên Cung lại oán hận hắn như vậy…”
Lý Phàm hồi tưởng lại tình cảnh lần đầu tiên gặp Thiên Y.
“Ta chẳng qua chỉ là một lão đầu tử đáng chết nhưng chưa chết được mà thôi.”
“...Đành dùng pho tượng này để thay ta mãi mãi ở bên bọn họ vậy…”
Khi Thiên Y nói những lời này thì thần sắc hắn thổn thức, cảm khái vô hạn, dường như không giống giả mạo.
Nhưng càng là như thế thì Lý Phàm lại càng cảm thấy ớn lạnh trong lòng.
“Bất kể như thế nào, lão giả tên là Thiên Y này quá nguy hiểm. Thực lực của hắn thậm chí còn vượt qua cả dự đoán trước đó của ta nữa. Phân thân đã xuất hiện trong tầm mắt của hắn rồi thì bản tôn tuyệt đối không thể sinh ra mối liên hệ nào với hắn được nữa.”