Hai là, trong lòng hắn vẫn còn chút lo lắng.
Có phải sự tồn tại quỷ dị này thực sự không nguy hiểm chút nào mà chỉ vô duyên vô cớ mang lại lợi ích cho người khác hay không?
Lý Phàm không tin.
Hắn định để những người này thử trước.
Nếu thật sự là như thế thì đời sau hắn có thể quay lại lần nữa.
Pháp mà Lý Phàm tu chính là trăm đời chứ không phải một đời.
Nỗi đau mất đi cơ duyên không hề tồn tại đối với hắn.
Lại một ngày nữa trôi qua trong tiếng đọc sách văng vẳng.
Ngày hôm sau, khi tất cả các tu sĩ đang nằm trên mặt đất tỉnh dậy thì đều thăng cấp lên một tiểu cảnh giới không có ngoại lệ.
Bọn họ mừng rỡ dị thường vì chỉ trong một đêm liền bù đắp được bao nhiêu công sức tu luyện!
Thế là, bọn họ cũng giống như sáu người trước đó, lập tức liên hệ thân bằng hảo hữu đến đây.
Dần dần, càng ngày càng có nhiều người biến đến cơ duyên ở đây.
Có vô số dòng người đến và đi, trên khuôn mặt bọn họ đều hiện rõ niềm vui sướng.
Lý Phàm chỉ yên lặng đứng quan sát bọn họ.
Trước khi thanh ngưu kéo xe vào Vân Thủy Thiên Cung thì Lý Phàm đại khái tính toán được số lượng người.
Tổng cộng có khoảng hai tên Nguyên Anh, sáu tên Kim Đan, mười chín tên Trúc Cơ và một số tu sĩ Luyện Khí đã vào gian nhà tranh này.
Bữa tiệc dù có sôi nổi đến đâu thì cũng sẽ có lúc tan rã.
Một tháng sau, cuối cùng Vân Thủy Thiên Cung lơ lửng ở chân trời xa xa cũng đã hiện ra.
Rốt cuộc, thanh ngưu kéo xe cũng đã đến điểm cuối của nó.
Lý Phàm cùng với đám tu sĩ khác lựa chọn lần lượt tránh ra khỏi phạm vi của xe và quan sát từ xa.
“Moo!”
Thanh Ngưu kêu lên một tiếng, bốn vó đạp hư không và bay lên.
Nó kéo xe hai bánh ở phía sau lưng từ mặt biển bay lên giữa không trung.
Sau đó, nó bay thẳng hướng về phía Vân Thủy Thiên Cung xanh thẳm và trong suốt.
Thanh quang và lam quang cùng nhau tỏa sáng.
Không có bất kỳ tiếng vang nào, thanh ngưu kéo xe lặng lẽ biến mất trong biển Tùng Vân.
Tất cả các tu sĩ có mặt ở đó đều thở dài tiếc nuối.
Trong đó có mười mấy tu sĩ, có lẽ vì họ to gan hoặc có lẽ vì trước đây họ đã từng xông vào Vân Thủy Thiên Cung.
Vì sự tò mò trong lòng thôi thúc mà bọn họ cũng bay theo vào trong Vân Thủy Thiên Cung.
Lý Phàm vẫn dùng Sát Cơ Vô Tướng để khóa chặt một người trong số bọn họ.
Lý Phàm dõi theo hắn, thị giác biến hóa và hắn nhìn thấy Vân Thủy Thiên Cung một lần nữa kể từ hơn một năm trước.
Trước cánh cổng cao chót vót, thanh ngưu liền thu nhỏ lại kích thước bình thường.
Nó kéo chiếc xe hai bánh từ từ tiến về phía trước, khi nó đi ngang qua tượng đá Tần Đường thì đột nhiên dừng lại.
Cánh cửa gian nhà tranh ầm vang mở rộng, một cuộn mộc giản bay ra.
Mộc giản bay tới trước mặt tượng đá Tần Đường, từ trong mộc giản bay ra một bóng người gần như trong suốt.
Bóng người có chút già nua, không thấy rõ diện mạo.
“Tần Đường…”
Hắn nhìn chằm chằm vào pho tượng đá bị xuyên tâm, im lặng hồi lâu rồi mới chậm rãi nói.
Tượng đá Tần Đường dường như đột ngột chuyển động.
Sau đó, tượng đá Tần Đường thực sự phát ra tiếng kêu kẽo kẹt kẽo kẹt, đầu lệch sang một bên tạo thành góc độ kỳ dị.
Tượng đá Tần Đường nhìn chằm chằm vào bóng dáng già nua trước mặt rồi một giọng nói yếu ớt không thể nghe được đột nhiên phát ra từ đó.
“Phu…”
“Tử…”
Giọng nói tuy nhỏ nhưng như tiếng sấm, trong khoảnh khắc giọng nói truyền khắp toàn bộ Vân Thủy Thiên Cung.
“Phu tử…”
“Phu tử…”
“Phu tử…”
Từ trong giọng nói có thể nghe ra được những cảm xúc khác nhau: có thống khổ, có hoang mang, có giải thoát, có vui mừng.
Nó đến từ khắp nơi và không ngừng vang vọng.
Nó xen lẫn trùng điệp lên nhau, giống như một bản hòa âm đến từ Địa Ngục và vang vọng trong Vân Thủy Thiên Cung này.
Thậm chí, Lý Phàm còn nhìn thấy ở nơi sâu trong Vân Thủy Thiên Cung là Thái Nhất điện.
Quy Xà Thái Nhất dường như vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ say và để lộ ra thân hình hung dữ.
Nhưng là một đạo hình bóng thân kiếm tàn tạ chợt hiện ra.
Chuôi kiếm tàn này đã cắm sâu vào thân thể của Thái Nhất và chỉ để lộ ra một đoạn ngắn.
Toàn thân đen nhánh, sát khí trùng thiên!
Tàn kiếm khẽ rung nhẹ và tạo ra âm thanh chói tai như đang ma sát với đá mài.
Trong hư không, vô số bóng kiếm rơi xuống như mưa và đâm mạnh vào thân thể của Quy Xà quái vật.
“Đau…”
Thái Nhất gào thét điên cuồng, thân thể phải lùi về bên trong Thái Nhất điện.
Ở bên ngoài Vân Thủy Thiên Cung, Lý Phàm nhìn thấy cảnh tượng này thì chấn động không thôi.
Bởi vì, thanh kiếm tàn đang cắm trong thân thể Thái Nhất dường như có chuôi kiếm giống với thanh kiếm mà hắn đã nhìn thấy trước đó khi tranh tài với Thanh Phong.
Cả hai đều thuộc về cùng một thanh kiếm!
Trước mặt tượng đá Tần Đường, bóng dáng trong suốt của phu tử nhìn về vị trí của Thái Nhất điện rồi thở dài một hơi.
Tiếp đó, phu tử đưa tay ra và nắm chặt thẻ tre.
Sau đó, hắn chắp hai tay ra sau lưng và nhìn lên không trung.
Hít sâu một hơi.
Thân hình của phu tử lập tức bành trướng, chỉ trong chốc lát, hắn giống như một cự nhân khai thiên đứng sừng sững giữa trời.
Râu tóc của hắn dựng lên, trừng mắt tức giận nhìn về phía trước, há miệng gầm thét.
“Thiên!”
“Y!”
Trong nháy mắt, tiếng gầm thét của phu tử lan rộng khắp Vân Thủy Thiên Cung.
Ngay sau đó, nương theo tiếng rống giận dữ của phu tử.
Mọi nơi trong Vân Thủy Thiên Cung trước đó vẫn còn chìm trong bầu không khí yên lặng như tờ.
Giờ thì những âm thanh oán hận liên tiếp bỗng vang lên tận trời.
“Thiên Y!”
“Thiên Y!”
“Thiên Y!”
…
Trong tiếng gào thét không ngừng đó ẩn chứa sự tuyệt vọng cùng nỗi căm hận khiến cho Lý Phàm tuy đang ở bên ngoài Vân Thủy Thiên Cung cũng không khỏi toàn thân ớn lạnh.
Những tiếng gầm tuyệt vọng vang lên khắp Vân Thủy Thiên Cung, khiến toàn bộ tòa kiến trúc khổng lồ đều không ngừng rung chuyển và chấn động lên.
Đám sương mù trắng ban đầu bao phủ mỗi một chỗ trong tòa kiến trúc bắt đầu cuộn lên như nước sôi.