Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 167 - Chương 167. Chương 167: Mộc Giản Độ Chúng Sinh

Chương 167. Chương 167: Mộc giản độ chúng sinh Chương 167. Chương 167: Mộc giản độ chúng sinh

Khung cảnh xung quanh hỗn loạn nhưng Lý Phàm lại cau mày, hắn nhìn chằm chằm vào gian nhà tranh.

Bởi vì, trong nháy mắt khi Lưu Chí bước vào trong gian nhà tranh thì Sát Cơ Vô Tướng khóa chặt hắn đã bị vô hiệu rồi.

Kể từ khi Lý Phàm lĩnh ngộ được thức thần thông đó cho đến nay chưa từng xảy ra tình huống này bao giờ.

Trong mọi trường hợp, Sát Cơ Vô Tướng dùng để ngụy thiên mệnh đều không có bất lợi.

Mà bây giờ…

Bên trong gian nhà tranh này có thể có một sự tồn tại rất khủng bố.

Những tu sĩ khác không biết được sự lo lắng này của Lý Phàm mà lần lượt lại có thêm năm tu sĩ Luyện Khí tranh nhau tiến vào bên trong gian nhà tranh.

Về phần những tu sĩ Trúc Cơ kia thì vẫn rất thận trọng quan sát trạng thái ở bên đó.

Trong gian nhà tranh chẳng có gì thay đổi, chỉ có tiếng đọc sách tưởng như vạn năm không thay đổi vẫn vang vọng trong lòng mọi người.

Giọng đọc đó có vẻ rõ hơn một chút so với lúc đầu bọn họ đã nghe nhưng nó vẫn khó nghe như cũ, không ai trong số bọn họ có thể phân biệt được nội dung cụ thể.

Tuy trong lòng đám tu sĩ rất lo lắng nhưng cũng chỉ có thể chọn cách kiên nhẫn chờ đợi.

Sáng ngày hôm sau.

Dưới tình huống mà không ai phát giác ra, sáu người bước vào trong gian nhà tranh ngày hôm qua đột nhiên xuất hiện ở khoảng đất trống bên ngoài gian nhà.

Sáu người bọn họ nằm ngổn ngang trên mặt đất nhưng khí tức thì vẫn còn, dường như bọn họ chỉ vừa chìm vào giấc ngủ sâu.

“Đợi đã, bọn họ không phải đều đã hóa đi tu vi và biến thành người phàm rồi à? Làm sao mà bây giờ bọn họ đều phục hồi tu vi rồi?”

Ngay sau đó, có tu sĩ phát giác ra có điều gì đó không ổn.

“Không chỉ tu vi của bọn họ đã phục hồi mà dường như tu vi của bọn họ đều đã đạt tới một tiểu cảnh giới cao hơn trước.”

“Không sai, tên Lưu Chí này trước đây chỉ ở cảnh giới Luyện Khí sơ kỳ. Chỉ mới một đêm trôi qua mà giờ hắn đã đạt đến cảnh giới Luyện Khí trung kỳ rồi.”

“Vị Luyện Khí trung kỳ này cũng đột phá đến cảnh giới Luyện Khí hậu kỳ rồi!”

“Còn vị ở cảnh giới Luyện Khí hậu kỳ này thì không có đột phá. Có điều, khí tức của hắn cũng rắn chắc thêm không ít, tóm lại là chỉ cần vào trong đó thì đều có lợi.”

Trong tiếng than thở kinh ngạc của đám người thì ánh mắt của bọn họ khi nhìn gian nhà tranh đã hoàn toàn khác trước.

Cơ duyên, đại cơ duyên kìa!

Có thể tiết kiệm được bao nhiêu là thời gian và tài nguyên để cưỡng ép tăng lên một tiểu cảnh giới!

Tu vi càng cao thì giá trị càng cao!

Đám tu sĩ không thể nhịn nổi nữa, bọn họ lập tức đánh thức sáu người kia dậy và hỏi xem hôm qua đã xảy ra chuyện gì trong gian nhà tranh.

Cả sáu người đều trả lời giống y chang nhau, khiến cho những người có mặt ở đây chỉ biết hai mắt nhìn nhau.

“Các ngươi chỉ ở trong đó và đọc sách cả ngày?”

“Giáo thư chính là một mộc giản lơ lửng trên không trung?”

“Đọc thứ gì mà nội dung cũng đều không nhớ rõ ư?”

Quả thật là nó có chút quỷ dị nhưng đó không phải là lời nói dối.

Cơ duyên ở ngay trước mắt, sau khi do dự một lúc thì đám tu sĩ Luyện Khí có mặt ở đó đề hóa công để tiến vào trong gian nhà tranh.

Trần An đang muốn tiến lên thì đột nhiên quay đầu lại nhìn Lý Phàm, khi hắn nhìn thấy Lý Phàm không động đậy thì không khỏi có chút kỳ quái.

Hắn khiêm tốn thỉnh giáo Lý Phàm: “Lý đạo hữu, bên trong gian nhà này có phải có điều gì cổ quái không?”

Lý Phàm lắc đầu, nói: “Chắc không có vấn đề gì đâu. Chỉ là hiện tại ta đang ở cảnh giới Luyện Khí hậu kỳ cho nên cơ duyên ở đây không có tác dụng mấy đối với ta. Đạo hữu cứ đi vào đi, không cần để ý đến ta, ta quan sát thêm một lát nữa.”

Trần An do dự một lúc rồi chắp tay chào Lý Phàm, sau đó lập tức tiến vào bên trong nhà tranh.

Mà các tu sĩ Trúc Cơ vẫn chưa có động tĩnh gì.

Chu Ninh Xương giải thích nguyên do cho Lý Phàm.

Hóa ra, tuy một số tu sĩ có tu vi Trúc Cơ trở lên có thể tiêu tán tu vi của mình thông qua “Thái Thượng Nguyên Thủy Chân Kinh” nhưng đạo cơ tự thân vẫn còn đó giữa hư và thực nên sẽ không bị hóa đi.

Điều khiến bọn họ do dự là không biết như thế thì có thể coi là người phàm hay không nên mọi người đều chờ đợi và quan sát.

Sau khi chờ đợi thật lâu, cuối cùng cũng có một vị tu sĩ Trúc Cơ không thể kìm chế được nữa.

Hắn bước lên thử đầu tiên.

Sau khi hắn tẫn tán tu vi thì không có xuất hiện chuyện ngoài ý muốn và hắn vẫn có thể an toàn tiến vào bên trong gian nhà tranh.

Thế là, cả một đám tu sĩ Trúc Cơ đều vui mừng khôn xiết và đi theo vào.

Ngay cả vị Kim Đan chân nhân duy nhất trong đám người cũng không thể cưỡng lại sự cám dỗ.

Về phần sáu tu sĩ mới vào ngày hôm qua thì hôm nay bọn họ vẫn muốn lặp lại chiêu cũ để thăng cấp lên một tiểu cảnh giới nữa.

Đúng như dự đoán, bọn họ trực tiếp bị loạn côn đánh bay ra ngoài.

Thế là, bọn họ lần lượt rời đi, họ muốn đưa thân bằng hảo hữu đến đây trước khi con thanh ngưu kéo xe tiến vào trong Vân Thủy Thiên Cung.

Cuối cùng, chỉ còn lại Lý Phàm là người duy nhất ở bên ngoài gian nhà tranh.

Theo từng lớp từng lớp người tiến vào bên trong thì tiếng đọc sách trong gian nhà tranh ngày càng to hơn.

Lý Phàm chăm chú lắng nghe và có thể lờ mờ phân biệt được mấy câu.

“Thiên pháp sâm nhiên, tôn quy thủ củ.”

“Ngô kim đắc pháp, biến truyện chúng sinh.”

“Thiên pháp bất khả vi.”

“Thiên pháp…” Lý Phàm nhớ lại trong đầu mình đã nghe thấy những gì nhưng lại không đọc được bất kỳ tin tức liên quan nào.

“Không biết nơi này có liên quan gì với Vân Thủy Thiên cung?”

Sở dĩ Lý Phàm không chọn tiến vào, một là bởi vì như hắn đã nói trước đó, cơ duyên nơi đây không có tác dụng lớn đối với Luyện Khí hậu kỳ viên mãn như hắn.

Bình Luận (0)
Comment