Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 166 - Chương 166. Chương 166: Loạn Côn Lực Loạn Thần (2)

Chương 166. Chương 166: Loạn côn lực loạn thần (2) Chương 166. Chương 166: Loạn côn lực loạn thần (2)

“Bọn ta lại không dám mời những người có cảnh giới cao hơn nữa.” Hắn bổ sung thêm.

“Bất kể tu vi như thế nào thì mọi người đều được đối xử như nhau.” Lý Phàm hơi nheo mắt lại, đặc tính này khiến hắn liên tưởng đến quỷ dị.

“Nơi này cũng là một chỗ quỷ dị ư?” Lý Phàm không khỏi nghĩ đến nghi vấn này.

“Nếu như là thật thì sao quỷ dị kia lại không làm tổn thương đến người?” Lý Phàm cảm thấy có quá nhiều điểm kỳ lạ nên quyết định tự mình thử sức một lần.

Thế là, hắn lặng lẽ bay đến gần rồi đáp xuống trước gian nhà tranh và chậm rãi đi về phía trước.

Con quái vật không có miệng thì nhắm mắt làm ngơ với hắn nhưng sắc mặt của con quái vật cầm thanh mộc côn kia thì trở nên giận dữ khi hắn đến gần.

Lý Phàm nhíu mày và lập tức lùi về phía sau.

Sắc mặt của con quái vật cầm thanh mộc côn dần dần khôi phục lại bình thường.

Lý Phàm suy nghĩ một chút rồi tiếp tục tiến về phía trước. Lần này tốc độ bước đi của hắn càng lúc càng chậm nhưng con quái vật đó lại không chơi trò thăm dò này với Lý Phàm nữa.

Thanh mộc côn bỗng nhiên bay ra khỏi tay nó và nện vào người Lý Phàm.

Như thể bị ai đó đá mạnh một cước vào bụng hắn, quái lực đánh tới khiến Lý Phàm không tự chủ mà bay ra ngoài.

“A…” Lý Phàm hít sâu một hơi lạnh.

Thật sự rất đau.

Khi đám người nhìn thấy Lý Phàm thăm dò thất bại thì bọn họ cũng không quan tâm lắm. Thay vào đó, bọn họ tiếp tục tụm năm tụm ba lại thảo luận về việc ngày mai nên ứng phó như thế nào.

Lý Phàm vẫn đang hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi và không ngừng suy nghĩ.

Ngày thứ hai, đám người bắt đầu thử lại lần nữa.

Kết quả là bọn họ vẫn bị đánh bay từng người một.

Cảnh tượng này khá là vui mắt.

Khi đến lượt Lý Phàm thì cũng y như vậy, không có ngoại lệ.

Ngày thứ ba.

Kết quả vẫn không có thay đổi.

Thời gian từng ngày trôi qua, khi mọi người nhìn thấy bóng dáng Vân Thủy Thiên Cung càng ngày càng gần thì bọn họ dường như cũng dần dần mất đi sự kiên nhẫn.

Mỗi ngày, số người thử thách càng ngày càng ít đi.

Thấy các tu sĩ đã thử nhiều phương pháp khác nhau nhưng đều vô ích.

Lúc này, trong đầu Lý Phàm lại mơ hồ xuất hiện một suy đoán.

Thế là, vào ngày hôm sau, Lý Phàm lớn tiếng nói với mọi người: “Bất kỳ vị đạo hữu nào đang ở cảnh giới Luyện Khí sơ kỳ, nếu không ngại hóa đi một thân tu vi thì có thể tiến lên thử một lần.”

Đám tu sĩ nghe được lời nói của Lý Phàm thì đều sửng sốt, nhưng sau đó bọn họ lại dấy lên những phản ứng không đồng nhất.

Có người tỏ vẻ khinh thường, lớn tiếng chế nhạo: “Tiểu tu sĩ Luyện Khí này ở đâu ra mà lại ở đây ăn nói lung tung?”

“Đúng đó, người còn bảo người khác tán công, sao ngươi không tự mình tiêu tán đi hả?”

Nhưng có người lại trầm ngâm suy tư: “Chẳng lẽ, ý của vị đạo hữu muốn nói là con quái vật cầm thanh mộc côn kia chỉ nhắm vào tu sĩ chứ không nhắm vào người phàm?”

“Tuy nghe có vẻ hơi khó tin nhưng cũng không phải là không thể. Tình cảnh nơi này ở một mức độ nào đó rất giống với quỷ dị trong di tích tông môn.”

Cách nói này lại gây được tiếng vang lớn với nhiều tu sĩ.

“Trước mắt, thanh ngưu kéo xe sắp tiến vào trong Vân Thủy Thiên Cung, chúng ta cũng không còn nhiều thời gian nữa rồi, quả thực có thể thử một lần xem sao.”

“Nhưng cây gậy gỗ kia quả thật rất lợi hại. Nói không chừng chính vì chúng ta có tu vi trên người nên mới giữ được tính mạng. Nếu như chúng ta mất đi công lực và trở thành người phàm, tới lúc đó làm không tốt thì có thể sẽ bị đánh một gậy chết tươi luôn.”

“Hừ, vị đạo hữu này nói cũng không phải là không có lý.”

Đám người thảo luận xôn xao, trong lúc nhất thời không ai dám tiến lên thử một lần.

Trong lúc mọi người đang do dự thì một tu sĩ tóc đỏ dường như không chịu nổi nữa. Hắn hét lớn một tiếng và nhìn mọi người với vẻ khó chịu: “Có gì mà phải lăn tăn, chỉ là tán công thôi mà! Dù gì ta cũng có “Thái Thượng Nguyên Thủy Chân Kinh” đây, sớm thôi ta sẽ có thể tu luyện lại lần nữa. Để ta lên cho!”

Nói xong, hắn bay xuống trước gian nhà tranh. Tiếp đó, hắn bắt đầu vận hành “Thái Thượng Nguyên Thủy Chân Kinh”, chỉ trong chốc lát, toàn bộ tu vi của hắn đều hóa đi và trở thành người phàm.

Trong lòng Lý Phàm khẽ động, lập tức dùng Sát Cơ Vô Tướng khóa chặt đối phương.

Trước đó, tu sĩ tóc đỏ vẫn có chút tùy tiện, nhưng bây giờ hắn không khỏi lo lắng khi đối mặt với con quái vật to lớn và hung dữ trong thân thể người phàm.

Hắn nuốt nước bọt và chậm rãi tiến về phía trước từng chút một.

Lúc này, tất cả ánh mắt của mọi người có mặt ở đó đều tập trung lên người hắn. Trong khoảnh khắc, bầu không khí xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Khi hắn chậm rãi đến gần gian nhà tranh thì con quái vật không miệng kia vẫn nhắm mắt làm ngơ với hắn. Mà con quái vật cầm thanh mộc côn nhìn chằm chằm quan sát hắn một lúc lâu, thanh mộc côn trong tay nó nhiều lần giơ lên nhưng từ đầu đến cuối đều không có nện xuống.

Cứ như vậy, nam tử tóc đỏ đã đến được gian nhà tranh mà không gặp phải nguy hiểm gì.

Tiếng đọc sách loáng thoáng trong gian nhà lập tức ngừng lại.

Cánh cửa mở ra, một giọng nói có chút già nua truyền từ bên trong ra.

“Vào đi!”

Nam tử tóc đỏ sải bước vào nhà với vẻ mặt vui vẻ.

Cửa nhà đóng lại, hai vị môn thần vẫn nhìn chằm chằm canh gác bên ngoài.

Trong chốc lát, khu vực xung quanh thanh ngưu kéo xe lập tức trở nên náo nhiệt như chợ bán thức ăn.

“Thật sự thành công rồi sao?!”

“Vị tiểu Luyện Khí này… không, không, không, vị đạo hữu này quả nhiên thông minh hơn người mà, không biết nên xưng hô ngươi như thế nào?”

“Đáng chết, vậy mà lại để cho Lưu Chí đi trước một bước. Không được, ta cũng phải hóa công để tiến vào!”

Đương nhiên, vẫn có không ít tu sĩ giữ được sự tỉnh táo: “Đừng vội, chờ tên Lưu Chí kia ra rồi tính, xem thử rốt cuộc có cơ duyên như thế nào trong gian nhà tranh này.”

“Không sai, dù sao bây giờ hắn cũng là một người phàm, hắn có muốn chạy trốn cũng không được.”

Bình Luận (0)
Comment