Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 165 - Chương 165. Loạn Côn Lực Loạn Thần

Chương 165. Loạn côn lực loạn thần Chương 165. Loạn côn lực loạn thần

Tuy sau khi biết được tình hình ở trong đây, bọn họ cũng đều chọn cách âm thầm giữ bí mật.

Nhưng lại không có cách nào ngăn cản được đám người tụ tập bên ngoài phạm vi thanh ngưu kéo xe càng ngày càng nhiều thêm.

Hiến nhiên, nếu cứ tiếp diễn như thế thì sớm muộn gì chuyện này cũng sẽ bị mọi người ở biển Tùng Vân biết.

Nhưng hiện tại, cho dù nơi này có cơ duyên nào đi nữa thì cũng không đến lượt bọn họ.

Thế là bọn họ quyết định tìm kiếm ngoại viện.

Một ngoại viện thông minh hơn bọn họ.

Và Lý Phàm, người đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Trần An ở Vân Thủy Thiên Cung vào ngày hôm đó, nghiễm nhiên trở thành một trong những đối tượng ngoại viện.

“Nếu đạo hữu có ý quan tâm thì có thể đến gần đảo Ngọc Đường ở biển Tùng Vân, đến thời điểm đó tự khắc sẽ có người hướng dẫn đạo hữu đến nơi đây.”

“Thanh Ngưu kéo xe ư, thật là thú vị.” Kiếp trước Lý Phàm chưa từng nghe nói qua chuyện này.

Dù sao hắn cũng không có việc gì làm, mà ở đó cũng không có gì nguy hiểm đến tính mạng, nếu hắn đi xem một chút thì chắc cũng không sao đâu.

Sau khi Lý Phàm chuẩn bị xong một số thứ thì hắn liền đi đến đảo Ngọc Đường thông qua truyền tống trận.

Khi người trấn thủ đảo nhìn thấy Lý Phàm thì đôi mắt hắn sáng lên.

“Ngươi là Lý Phàm đạo hữu à? Tại hạ tên Chu Ninh Xương, là hảo hữu của Trần An. Mời đi theo ta.” Người này cũng không lề mề mà trực tiếp dẫn Lý Phàm bay đến vị trí của thanh ngưu kéo xe.

Chu Ninh Xương vừa phi hành vừa giới thiệu tiến triển mới nhất cho Lý Phàm.

“Lý Phàm đạo hữu, chắc hẳn Trần An đã kể đại khái tình hình cho ngươi nghe rồi. Con thanh ngưu này đạp nước đi không ngừng nghỉ, tốc độ tuy rằng không nhanh nhưng nó vẫn luôn tiến về phía trước.”

Sắc mặt Chu Ninh Xương có chút phiền não: “Tuyến đường mà con thanh ngưu này đi là một đường thẳng. Theo như suy đoán của bọn ta thì hình như nó đi thẳng đến Vân Thủy Thiên Cung ở trung tâm biển Tùng Vân.”

“Dựa theo tốc độ hiện tại của thanh ngưu, nhiều nhất phải mất một tháng nữa nó mới có thể tiến vào Vân Thủy Thiên Cung. Thật khó mà nói được, sau khi thanh ngưu đi vào nơi quỷ quái đầy rẫy quỷ dị hoành hành kia thì nó sẽ phát sinh biến hóa gì. Cho nên tốt nhất là chúng ta tìm được biện pháp vào gian nhà tranh trước khi nó tiến vào Vân Thủy Thiên Cung.”

“Nếu không, cho dù chúng ta có không cam lòng đến đây thì cũng chỉ có thể từ bỏ mà thôi.” Chu Ninh Xương nói.

“Vân Thủy Thiên Cung ư…” Ánh mắt Lý Phàm ngưng lại, hắn không ngờ rằng thanh ngưu kéo xe này lại có liên quan đến tông môn đã bị tiêu diệt mấy ngàn năm trước.

Sau khi Chu Ninh Xương giải thích xong tình hình thì cả hai người đều im lặng suốt chặng đường. Bọn họ bay hơn nửa ngày trời mới nhìn thấy phía xa có một đám mây sương mù trắng lớn đang chuyển động chậm rãi trên biển.

“Chúng ta tới rồi!” Chu Ninh Xương nói xong liền phi thân dẫn đầu tiến vào trong đám sương mù trắng.

Lý Phàm sớm đã thông qua Sát Cơ Vô Tướng khóa chặt Chu Ninh Xương. Sau khi hắn phát động thuật Thiên Thị Địa Thính để nhìn rõ tình cảnh đằng sau làn sương trắng và xác nhận rằng không có mai phục thì lúc này Lý Phàm mới chậm rãi bay vào trong làn sương mù.

Có khoảng bảy mươi, tám mươi người đang tụ tập xung quanh thanh ngưu. Hầu hết bọn họ đều có vết bầm tím trên mũi và mặt, trông có hơi chật vật.

Bọn họ thấy lại có người đến thì cũng không quan tâm mấy.

Mà vẫn lớn tiếng tiếp tục cuộc thảo luận của mình.

Trần An vẫy tay ra hiệu cho Lý Phàm lại chỗ hắn.

Khi Lý Phàm tới chỗ Trần An thì nghe đám người này đang nghị luận.

“Không khó để nghĩ rằng con quái vật không có miệng kia không thể nói được, thậm chí nó còn không thể dùng thần niệm để giao lưu. Nếu không chúng ta sẽ bị nó ném ra ngoài chứ không phải bị con quái vật cầm gậy còn lại đuổi đánh.”

“Đúng vậy, điểm mấy chốt chính là cái tên cầm gậy đó.”

Tuy, chúng ta bị nó đánh một trận cũng không có nguy hiểm đến tính mạng nhưng đúng là đau thấy mẹ luôn!”

“Ngươi tới đây bao nhiêu ngày rồi? Chứ ta đã bị đánh mười mấy lần rồi.”

“Ngươi đừng nói nữa, bây giờ ta một ngày mà không bị đánh một trận thì toàn thân càm thấy rất ngứa ngáy.”

Trần An cười khổ và giải thích với Lý Phàm: “Chúng ta đã lâu rồi không tìm được phương pháp tiến vào trong gian nhà tranh đó nên mọi người chỉ đành tìm niềm vui trong đau khổ.”

“Vẫn phải trông cậy vào Lý đạo hữu vậy.”

Trần An nhìn Lý Phàm với ánh mắt đầy hy vọng.

Lý Phàm lắc đầu: “Nhiều người trong nhiều ngày như vậy còn chưa nghĩ ra biện pháp để tiến vào thì sao ta có thể nghĩ ra được chứ. Đạo hữu thật sự đề cao ta quá rồi.”

“Ta chỉ ráng thử một lần xem thế nào thôi, đạo hữu cũng đừng hy vọng quá nhiều.”

Trần An gật đầu: “Ta đương nhiên hiểu đạo lý này, đạo hữu cố gắng làm hết sức mình thôi.”

Sau đó, Lý Phàm tập trung sự chú ý vào gian nhà tranh ở phía trước.

Đúng lúc này, Lý Phàm thấy có một người mới đến tiến lên thử thách thì liền nheo mắt lại và cẩn thận quan sát hắn.

Người đó có được kinh nghiệm mà mọi người truyền thụ nên hắn lặng lẽ bước thẳng về phía gian nhà tranh.

Sau đó, trước khi hắn kịp hành động thì con quái vật cơ bắp cuồn cuộn cầm thanh mộc côn trong tay đột nhiên trừng mắt nhìn hắn.

Thanh mộc côn trong tay nó biến thành một vòng cung ánh sáng và đánh mạnh vào người đó.

Tu sĩ chỉ kịp hét một tiếng thì đã bị hất văng ra ngoài mà không kịp phản kháng.

Phải đến khi tu sĩ bay ra khỏi phạm vi thanh ngưu kéo xe thì hắn mới chật vật ổn định thân hình.

Chỉ là trông thấy biểu cảm thống khổ trên khuôn mặt của hắn thì lần này bị đánh quả thực không nhẹ.

“Tu vi người này thế nào?” Lý Phàm hỏi.

“Trúc Cơ hậu kỳ.” Chu Ninh Xương đáp.

“Hiện tại nơi này cũng có một vị tu sĩ là Kim Đan trung kỳ nhưng cũng giống như Luyện Khí kỳ kia, hắn không thể phản kháng lại con quái vật cầm thanh mộc côn đó.”

Bình Luận (0)
Comment